80s toys - Atari. I still have
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 9.5.00/10/438 lượt.

ét chói tai cắt ngang nắng sớm!

Triển Ẩn cư nhiên nằm bên cạnh nàng, cùng giường chung chăn. Ý niệm duy nhất

hiện lên trong đầu của A Viên lúc này là lập tức nhấc chân đem hắn đá

xuống giường, nhưng không ngờ, chân vừa động đã cảm thấy đau đớn, hạ

thân cũng đau. Lại nhìn thấy chính mình không mảnh áo che thân, A Viên

tức thì sắc mặt trắng bệch! Ngũ lôi oanh đỉnh!

Triển Ẩn thức dậy, kỳ quái nhìn nàng, thực thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, chân đau?”

A Viên thật muốn dùng ánh mắt lăng trì hắn, nhưng nước mắt lại giống như

nước lũ cuộn trào mãnh liệt. Nàng cư nhiên bị tên vô lại này làm mất đi

sự trong sạch.

- “Ngươi tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, ta muốn giết

ngươi.” A Viên vừa thẹn vừa giận, bổ nhào vào trên người hắn cắn xé. Từ

nhỏ đến lớn nàng chưa từng đanh đá như thế, đáng tiếc chẳng khác nào tự

chui đầu vào lưới.

Triển Ẩn duỗi cánh tay ra đem nàng ôm vào

lòng, sau đó xoay người đặt nàng dưới thân. Chăn đều ở trên lưng hắn,

hắn chống hai tay xuống giường, cứ như vậy dưới thân A Viên, cảnh xuân

nhìn không sót một cái gì. Nàng cúi xuống, không chỉ nhìn thấy của chính mình, còn có nơi đó của hắn, nhất thời xấu hổ giận dữ muốn lập tức ngất đi.

Triển Ẩn cau mày, vẻ mặt ủy khuất: “Nha đầu, đêm qua là nàng lôi kéo ta không cho đi, hỏi ta vì sao không cùng nàng ngủ chung

giường? Còn nói rất thích ta. Như thế nào hôm nay nàng liền thay đổi?”

A Viên cả giận nói: “Nói bậy, ngươi ngậm máu phun người!” Nàng mới không

làm vậy. Nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện dọa người này, nàng vì

bảo toàn trong sạch mà ngay cả sinh mệnh cũng không cần.

Triển Ẩn vội la lên: “Thật sự, nếu ta có ý đồ, ngày đó cứu nàng lên thừa dịp

nàng hôn mê đã sớm làm rồi, vì sao phải đợi đến đêm qua. Là nàng kéo tay ta, còn đem tay ta đặt lên ngực của nàng, còn nói, Triển Ẩn, ta thích

ngươi. Ta muốn rời đi, nàng liền kéo lại. Ta cũng thực thích nàng, vì

thế liền ở lại.”

Thật là xấu hổ chết mất. A Viên có chết cũng

không tin, nhất định là hắn vu oan. Vì thế tay chân nhất tề cùng với hắn liều mạng. Triển Ẩn cười ghé vào trên người nàng, A Viên lập tức không

dám động đậy. Hai người đều lõa thể, da thịt chặt chẽ, A Viên vừa xấu hổ vừa giận dữ một trận đầu váng mắt hoa.

- “Nàng cẩn thận suy nghĩ, xem rốt cuộc có oan uổng không?” Triển Ẩn cười hì hì nhìn nàng.

A Viên không thể động đậy, vô pháp phản kháng, nghe hắn nói nhịn không được nhớ lại, sau đó, trí nhớ đêm qua, đột nhiên tràn về.

Triển Ẩn hôn lên trán nàng: “Ta sẽ không chê cười nàng, ta thích những người

tính tình thẳng thắn, ta cũng thích nàng, làm như vậy có gì không thể,

cùng lắm vài ngày nữa chúng ta thành thân.”

Hắn nói nhẹ nhàng như thế, hắn có biết hay không nàng chính là Vân Tưởng công chúa, là người

đã có phò mã, cư nhiên trong lúc hồ đồ liền thất thân.

Vì thế, A Viên khóc đến thiên hôn địa ám.

Triển Ẩn đối với nước mắt của nàng thúc thủ vô sách, đành phải thấp giọng bồi tội: “Ta sai rồi, lúc nàng cường bạo ta hẳn nên phản kháng mới đúng.”

Cái gì? Nàng ép buộc hắn? A Viên ngay lập tức ngừng khóc, trừng lớn mắt nhìn hắn.

Triển Ẩn cười hì hì: “Được rồi, chúng ta đã là vợ chồng. Chờ chân nàng tốt

lên, chúng ta liền thành thân. Ta nhất định sẽ đối với nàng phụ trách,

thời điểm ta đi vào nàng thì cũng đã quyết định.”

- “Ta đã gả cho người khác rồi.” A Viên vừa khóc vừa gào lên. Cái này làm sao bây giờ?

Phải giải thích với Lan Ẩn như thế nào? Còn cả với phụ hoàng?

- “A Viên, nàng có phải hay không hồ đồ. Nàng rõ ràng là tấm thân xử nữ, nàng xem trên đùi nàng vẫn còn vệt máu.”

A Viên vừa thẹn vừa hận, lại không biết nói như thế nào mới tốt. Nói nàng là công chúa, hắn không tin, nói nàng có phu quân, hắn lại càng không

tin, có bằng chứng ở trên đùi nàng, trên giường.

Nàng mờ mịt

không có cách nào, trong lòng rối loạn, chính mình chỉ uống một chút

rượu, hậu quả đã thành ra như thế, rốt cuộc phải làm sao đây?

Khóc đến khi mệt mỏi, Triển Ẩn mới ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng an ủi:

“A Viên, nhìn thấy nàng ta mới biết được cái gì là vừa gặp đã yêu, nàng

chính là duyên phận mà trời ban cho ta. Ta nhất định sẽ đối tốt với

nàng, cuộc đời này quyết không phụ nàng, nàng tin tưởng ta.”

Lời

thề của hắn đơn giản mà chân thành tha thiết. Con ngươi sáng ngời đơn

thuần tràn đầy yêu thương. A Viên giật mình, chậm rãi lắc đầu. Hắn không biết thân phận của nàng, hắn tưởng rất đơn giản. Mặc dù, nàng cũng có

chút thích hắn, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, nhưng còn phụ hoàng còn

Lan Ẩn, nàng biết ăn nói với bọn họ như thế nào?

Phụ hoàng nếu biết được việc này, có phải hay không sẽ xử tử hắn? Trong lòng nàng càng thêm rối loạn.

Triển Ẩn vòng tay ôm chặt, ở bên tai nàng nói nhỏ: “A Viên, nàng cũng thích ta đúng không? Nàng đêm qua thực nhiệt tình.”

A Viên hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, nàng đem hắn trở thành

Lan Ẩn mới như vậy, nàng cũng không phải là người tùy tiện. Nàng dùng

sức tránh ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục.”

Triển Ẩn thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội dỗ dành: “Không cần tức giận, chúng ta là vợ chồng, về sau còn