XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324454

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

ho ai?”

- “Hắn là thúc thúc của ta, ngươi đến Chu Tước môn của hoàng cung tìm Dương công công, giao cho hắn.”

Triển Ẩn cười tủm tỉm đánh giá A Viên, khóe miệng chậm rãi giương lên: “Nghĩa phụ ta không có chất nữ, thân nhân của hắn chỉ có ta.”

A Viên lập tức trừng lớn hai mắt: “Ngươi nói cái gì, Triển Khả Khải là nghĩa phụ của ngươi?”

Triển Ẩn gật gật đầu: “Đúng vậy, bất quá ta đều ở quê nhà, tháng trước mới đến kinh thành.”

A Viên bưng kín miệng.

Trách không được đã bốn ngày vẫn không có người đến tìm mình, Triển thúc thúc làm sao có thể nghĩ đến nàng bị giấu ở chính nhà của hắn chứ?

Xong rồi, nàng đang muốn rời đi nơi này, vĩnh viễn bảo trụ bí mật này là không có khả năng. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Triển Ẩn tò mò hỏi: “Nàng như thế nào biết nghĩa phụ của ta? Xem ra chúng ta

thật sự là người một nhà, cư nhiên còn có duyên phận như vậy.”

A Viên suy sụp thất thần, hồi lâu mới nói: “Ngươi đi thỉnh hắn đến, tự nhiên sẽ biết.”

Triển Ẩn đang muốn hỏi lại, đã thấy A Viên cúi đầu cắn môi, bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận, đành phải cẩm thư đi.

Triển Khả Khải đến rất nhanh, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, A Viên vừa vui

sướng vừa ngượng ngùng. Bộ dáng của nàng hiện tại, thật sự là mất hết

mặt mũi.

Triển Khả Khải nhìn thấy nàng, lập tức muốn hành lễ, A Viên bước lên ngăn đón hắn, hốc mắt có chút đỏ.

- “Công chúa, vi thần có tội.”

Triển Ẩn kinh ngạc đứng ở một bên, có chút sợ ngây người.

- “Thỉnh công chúa lập tức theo vi thần tiến cung diện thánh. Hoàng thượng thương tâm quá độ, đã đổ bệnh hai ngày.”

A Viên rơi lệ, thấp giọng nói: “Phụ hoàng nhìn thấy ta nhất định sẽ mắng ta chết mất.”

- “Hoàng thượng gặp công chúa luôn cao hứng. Người nghĩ rằng công chúa đã nhảy xuống sông tự tử, vi thần cũng phái người đi dọc bờ sông lùng vớt

đã mấy ngày.”

A Viên cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì?”

-

“Công chúa người lên thuyền hoa, không phải để hai thị nữ chờ ở trên bờ

sao, thuyền hoa rời đi, hai nàng cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên

nhìn thấy có người nhảy xuống sông, xem y phục giống với công chúa, sau

đó nghe thấy vài tiếng la thất thanh, giống như là tiếng Nặc phu nhân

gọi to tên công chúa. Các nàng lập tức hồi phủ bẩm báo, thánh thượng sau khi biết, lập tức phái người tới dọc bờ sông tìm kiếm, một ngày không

có kết quả, cho rằng công chúa vì muốn bảo toàn sự trong sạch mà nhảy

xuống Hồng giang tự tử.”

A Viên chỉ vào Triển Ẩn nói: “Ta thật sự nhảy xuống sông, là hắn cứu ta lên.”

Triển Khả Khải vẫn không nhìn Triển Ẩn, tiếp tục nói: “Thánh thượng cho người điều tra rõ nguyên do công chúa ra khỏi phủ, trong đó có việc Liễu Nhi

là người Yến quốc, dưới cơn thịnh nộ, đem phò mã bí mật giam giữ, chỉ

còn chờ vớt được xác của công chúa…liền cho hắn tuẫn táng. Sau đó tuyến

bố ra bên ngoài, nói là công chúa bị nhiễm bệnh mà chết. Phò mã cùng

công chúa phu thê tình thâm, tuẫn tình.”

A Viên sợ ngây người: “Thúc thúc là nói, hiện tại mọi người đều cho rằng ta cùng Lan Ẩn đều đã chết?”

- “Tang sự đều đã an bài tốt, chỉ là vẫn chưa tìm thấy xác công chúa…Cho

nên, thật sự là ông trời có mắt, không nghĩ tới công chúa thế nhưng bình yên vô sự. Vừa rồi a Ẩn mang theo thư đến, ta nếu không phải quen thuộc với bút tích của công chúa, còn tưởng rằng là nó hồ nháo.”

Trong lòng A Viên càng loạn, tình thế này so với những gì nàng tưởng tượng

còn gay go hơn, bản thân mình cư nhiên đã trở thành một người chết.

- “Triển thúc thúc, ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng nhìn về hướng Triển

Khả Khải cầu cứu. Triển Khả Khải làm thống lĩnh cấm quân đã hai mươi

năm, bởi vì tịnh thân, nên ở bên trong thâm cung được tự do ra vào, tuy

rằng trong kinh thành có hào trạch do phụ hoàng ban thưởng, nhưng hắn cơ hồ đều ở trong cung. Hắn nhìn nàng lớn lên, nàng đối với hắn tính nhiệm như người thân.

- “Công chúa không cần lo lắng, theo ta đi gặp thánh thượng, thánh thượng tự nhiên sẽ có cách.”

A Viên lặng lẽ nhìn thoáng qua Triển Ẩn, hắn vẫn trầm mặc gắt gao nhìn

chằm chằm nàng, giờ phút này A Viên vừa liếc mắt nhìn sang, lập tức bị

ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ. Hắn đột nhiên bước lên, nắm lấy cổ tay A Viên.

- “Ta mặc kệ nàng có phải công chúa hay không, nàng đã là thê tử của ta.”

Triển Khả Khải sửng sốt một chút, cả giận nói: “Làm càn, chẳng lẽ ngay cả lời của vi phụ con cũng không tin? Nàng thật là công chúa. Còn không mau

quỳ xuống hành lễ.”

Triển Ẩn trên tay càng dùng sức nắm chặt cổ

tay nàng, quật cường nhìn Triển Khả Khải nói: “Nghĩa phụ, ta cũng nói

thật, ta và nàng xác thực đã là vợ chồng chi thực.”

Triển Khả

Khải khiếp sợ nhìn Triển Ẩn, nâng tay một chưởng phong đánh lại. Triển

Ẩn không né không tránh, kiên quyết hứng lấy, nhất thời, tơ máu rỉ ra từ khóe miệng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không một tia huyết sắc, màu hồng càng làm cho người ta nhìn thấy ghê người, tâm A Viên một lần nữa run

lên.

Triển Khả Khải không có ý dừng tay, một cước đá đến, Triển

Ẩn bùm một tiếng, quỳ gối đổ xuống, lập tức, phía sau lưng hắn là một

chưởng kích, một bụng máu phun trên mặt đất, cách A Viên gần trong gang

tấc.