Teya Salat
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 7.5.00/10/441 lượt.

ắn lại rơi

xuông mi mắt nàng, hôn lên nước mắt nàng. A Viên tựa hồ bị chấn động,

ngay cả một tia khí lực để phản kháng cũng không có. Chưa từng có người

nào ôn nhu lau nước mắt cho nàng như thế.

Hắn rời khỏi khuôn mặt

nàng, ở khoảng cách gần trong gang tấc yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt sâu

như nước, xa xôi sâu thẳm như muốn hút nàng vào. Nàng bối rối cúi đầu,

không biết nên nhìn về nơi nào, chân còn nằm trong bàn tay hắn.

Hắn chậm rãi xoa, vẫn đau như cũ, lại dẫn theo chút cảm giác tê dại.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Một lát sau, hắn ra ngoài rồi quay lại, cầm trong tay một ly rượu.

- “Ngươi uống một một chút rượu, nếu không buổi tối lại đau không ngủ được.”

A Viên nghe đề nghị này, thực động tâm. Chân của nàng xác thực đau đến mức không hề có cảm giác buồn ngủ.

- “Uống vào thực sẽ không đau?”

- “Đương nhiên.”

A Viên sảng khoái tiếp nhận, cau mày uống một hơi, uống xong rồi, cư nhiên nói: “Thêm một chén.”

Triển Ẩn kinh dị nhìn nàng: “Uống nữa, nhất định say đó. Rượu này là do nghĩa phụ ta ủ trong đất lâu ngày, tác dụng rất chậm.”

A Viên khí khái vỗ đùi một cái: “Ta muốn uống rượu, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Ta sợ nhất là đau.”

Triển Ẩn bất đắc dĩ, lại đi rót một chén đến.

Quả nhiên là hảo tửu, hương thơm đậm đặc nhưng không nồng, A Viên sau khi

uống hai chén, cảm thấy thân thể nóng hôi hổi, mặt cũng có chút nóng.

Đau đớn trên chân dường như có chút phai nhạt. Nàng cảm thấy rất vừa

lòng, vì thế, lại nói: “Ta muốn uống một chén nữa.”

Triển Ẩn trừng lớn ánh mắt: “Tửu lượng của ngươi cao lắm sao?”

- “Ân, đúng vậy, ta trước kia cùng phụ, phụ thân thường uống rượu cùng nhau.”

- “Được rồi, một chén cuối cùng.”

Triển Ẩn lại chạy đi rót một chén, thầm nghĩ, sớm biết đã trực tiếp đưa bình rượu ra rồi.

A Viên sau khi uống liền ba chén, cảm giác cực kỳ tốt.

Lan Ẩn ngồi ở trước giường nàng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng. Trong lòng

nàng âm thầm vui mừng, nàng chính là vì hắn như vậy mới cho rằng hắn hẳn thích nàng, như vậy, rốt cuộc đó chỉ là suy nghĩ của nàng, hay hắn thật sự thích nàng? Nếu hắn thích nàng, vì sao lại vắng vẻ nàng chứ? Nàng

quyết định ỷ vào cảm giác say muốn hỏi cho rõ ràng.

- “Lan Ẩn, ngươi thích ta không?”

Hắn thấp giọng nói: “Thích.”

Nếu thích, như vậy…A Viên xấu hổ cúi đầu, cắn môi nửa ngày mới lấy hết can đảm hỏi: “Vậy ngươi, vì sao không ngủ cùng ta?”

Nửa ngày hắn cũng không có trả lời.

- “Rốt cuộc vì sao?” A Viên bằng bất cứ giá nào, giữ chặt cánh tay Lan Ẩn, quên đi, đã xấu hổ thì xấu hổ tới cùng đi.

Tay Lan Ẩn rút ra một chút, đột nhiên ngược lại nắm lấy nàng. Nhanh mạnh

tựa hồ muốn khảm nàng vào người, cảm giác này thật giống như hồng giang

cuộn sóng. A Viên ngượng ngùng tránh ra, sau đó thấp giọng nói: “Lan Ẩn, ta thích chàng.”

Cơ thể căng thẳng, bị Lan Ẩn gắt gao ôm vào lòng. Sau đó là ôn nhu hôn, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa.

A Viên không thở nổi, đang hoảng hốt, đột nhiên tay hắn đưa đến bên hông

nàng. Nàng lại cảm thấy khẩn trương, nhớ đến đêm hôm đó động phòng. Nàng có phải hay không nên nghe lời khuyên của Nặc phu nhân, chủ động một

chút? Quên đi, hôm nay liên bất cứ giá nào. Nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng

di chuyển hướng lên trên, đặt ở sợi dây thắt trên ngực, tay hắn chần

chừ, A Viên thực khẩn trương, hắn sẽ dừng lại sao? Nàng đành phải nhích

người gần sát thêm một chút, cả mặt đỏ bừng như bị thiêu nóng, nàng căn

bản không dám nhìn Lan Ẩn. Thiên a, nàng đã đến cực hạn của chính mình,

hắn nếu vẫn thờ ơ, nàng sẽ hoàn toàn buông tay.

Trên người buông

lỏng, nàng nhắm mắt cũng cảm nhận được y phục đang bị cởi bỏ từng món

một. Sau đó, là da thịt nóng bỏng dính sát vào nhau. Nàng kích động cực

kỳ, nhưng lại không dám đẩy, tùy ý hắn ở trên người mình hôn, ngón tay

tùy tiện di chuyển. Chạm đến chỗ nào, chỗ đó liền như bị châm, như thiêu như đốt.

Dần dần, tay hắn đặt ở trên thắt lưng mềm mại của nàng, dùng sức nâng lên trên, nàng cảm giác được giữa hai chân khác thường,

còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị một thứ cứng cáp xuyên qua.

Nàng luôn luôn sợ đau, nước mắt nháy mắt trào ra, lại bị hắn dùng miệng hút vào. Tiếng nức nở cũng bị môi hắn ngăn chặn.

Thân thể giống như thuyền hoa bồng bềnh giữa sóng lớn hồng giang, chính là

cuộn trào mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp bất tận, hơi thở nam tính thổi

qua tai nàng, tựa như làn gió mát tảng sáng.

Sau cơn đau là một

cảm giác thỏa mãn kỳ quái tràn đến, tựa hồ dây leo dựa vào cây đại thụ,

quấn quanh dây dưa, phù hợp mà chuẩn xác.

A Viên bị giày vò đùa nghịch lên xuống, dường như tinh lực của Lan Ẩn vô cùng vô tận, nàng có chút mệt mỏi có chút ảo não.

Không phải nói, uống rượu sẽ không đau sao? Như thế nào không những chân đau

mà phần thân dưới cũng đau. Nàng cảm thấy kỳ quái, lại mệt mỏi, không

kịp suy nghĩ thấu đáo, đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. A Viên vừa tỉnh, cảm

giác đầu tiên chính là đau. Nàng nhíu mày, cánh tay vừa nhấc, nàng sờ

soạng một chút, như thế nào lại giống như da thịt trơn bóng? Nhất thời

giật mình một cái liền tỉnh.

Một tiếng th