
nhiều thời gian.”
A Viên cõi lòng u sầu, thương tâm khổ sở. Không muốn để ý đến hắn.
Triển Ẩn bôi rượu thuốc lên chân giúp nàng, thuận miệng lại hỏi một câu: “Còn muốn uống rượu sao?”
Không đề cập còn đỡ, vừa nhắc tới liền phát hỏa. Nếu không phải vì uống rượu loạn tính thì đã không dẫn đến hậu quả thế này rồi.
A Viên buồn bực, vặn hỏi: “Ngay hôm qua ngươi có phải hay không có ý định chuốc say ta?”
Triển Ẩn vẻ mặt oan tình, nói: “Rượu là do nàng nói muốn uống, cũng không
phải ta bức nàng. Nàng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, quên đi, đều là do ta. Nàng đánh ta cho hả giận.”
Hắn lôi kéo bàn tay nàng đặt lên người hắn, cười hì hì chờ đợi. A Viên sắc mặt đỏ lên, rút tay về.
Triển Ẩn thật cao hứng, ngồi ở bên cạnh nàng, cười nói: “Nàng không nỡ, đúng hay không?”
Không nỡ? Đừng tưởng bở! A Viên trừng mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục sầu muộn, ý niệm lớn nhất trong đầu lúc này là: “Ta muốn về nhà.”
- “Được, chờ chân của nàng tốt lên, ta đưa nàng trở về, thuận tiện mang theo lễ vật đến bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
A Viên càng thêm ưu sầu, ngươi có biết hay không nhạc phụ đại nhân trong
lời của ngươi chính là đương kim hoàng thượng. Càng nghĩ càng loạn, nàng buồn bực nói: “Đều là ngươi không tốt.”
Triển Ẩn một bộ không lo không sợ: “Ân, đánh ta một chút, oán ta cướp mất bảo bối nữ nhi của hắn đi.”
Chỉ sợ không đơn giản như vậy? A Viên giờ phút này mới biết được nguyên lai mình luôn lo lắng cho Triển Ẩn. Nếu phụ hoàng xử tử hắn thì phải làm
sao bây giờ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cư nhiên chấn động, rất khó
chịu, trái tim nơi đó có chút ẩn ẩn đau.
Chẳng lẽ phải nói thẳng
với phụ hoàng và Lan Ẩn? Như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ rất tức giận,
chính mình làm bại hoại thanh danh hoàng gia không nói, Triển Ẩn chỉ sợ
cũng mất mạng. Nàng, nàng không muốn như vậy, nàng không muốn hắn chết,
nàng kỳ thật cũng không phải chán ghét hắn, hắn cười rộ lên thật đẹp,
đối xử với nàng rất tốt, lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Trừ bỏ
không để nàng đi, trừ bỏ sự hoang đường đêm qua. Thế nhưng, sự thật
chính là nàng chủ động, là nàng sau khi uống rượu làm ra chuyện hồ đồ.
Thiên a, nàng cư nhiên còn thay hắn giải vây, A Viên cố gắng đình chỉ ý nghĩ của chính mình. Lo lắng phương án kế tiếp.
Chờ chân tốt lên nhất định phải vụng trộm trốn đi, sau đó đem chuyện này
xem như chưa phát sinh? Nhưng nếu làm như thế, đối với Lan Ẩn rất không
công bằng, đối với hắn, cũng không công bằng. Hơn nữa, bản thân nàng đã
không toàn bích, như thế nào giải thích với Lan Ẩn? Hắn vốn không thích
nàng, nàng đã mất đi trong sạch, chỉ sợ càng thêm ghét nàng đi. Trong
lòng nàng có chút thê lương, đối với Lan Ẩn, nàng đã không phải đơn
thuần thích, biết Liễu nhi tồn tại, nàng rộng lượng nghĩ thành toàn cho
họ, nhưng đáy lòng cũng không phải là không oán. Hắn đem giấc mộng thanh xuân đẹp nhất của nàng đánh nát, chỉ dùng vài ngày thời gian.
Còn có một khả năng, Triển thúc thúc dẫn người tới tìm nơi này, sau đó phát hiện nàng cùng với một nam tử khác ở chung ba ngày. Lúc đó cho dù có
miệng cũng không thể nói rõ được, huống chi, xác thực đã xảy ra chuyện
không minh bạch.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn,
nàng được phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, các hậu phi khác muốn
nịnh bợ phụ hoàng, cũng đối với nàng lấy lòng, nơi nơi thân thiết, lần
đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết, gấp đến suýt khóc. Đều tự trách mình, vì sao chạy đến gặp Liễu nhi làm cái gì, cũng nghi ngờ Lan Ẩn,
hắn nếu thích Liễu nhi, vì sao còn muốn thú mình?
Lan Ẩn, Triển
Ẩn…hai cái tên này không ngừng ở trong lòng dây dưa, không cho nàng có
một giây phút an bình, hoàn toàn không thể bình tĩnh phân tích.
Triển Ẩn thu nụ cười, còn thật sự nhìn nàng, nâng cằm của nàng lên.
- “A Viên, nàng trách ta đêm qua quá mạnh bạo sao? Nàng nếu là biết trong lòng ta có bao nhiêu thích nàng, nàng sẽ không oán ta. Tuy rằng là nàng chủ động lôi kéo ta, ta lúc ấy cũng thực do dự, nhưng là ta muốn, nếu
làm như vậy, ván đã đóng thuyền, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa
ta.”
A Viên giương mắt nhìn hắn, đôi mắt Triển Ẩn tinh thuần sáng trong, ái mộ cùng si tình trong mắt hiện lên không sót một chút gì,
không giống Lan Ẩn không thể nhìn thấu, xem không hiểu. Một người như
vậy, mặc dù lấy đi sự trong sạch của nàng, nàng cũng không đành lòng đẩy hắn vào chỗ chết. Nàng rốt cuộc quyết định, rời đi nơi này, chính mình
gánh vác hậu quả, không liên lụy hắn, đêm qua xem như là trả cho hắn một ân cứu mạng đó đi.
- “Đã ba ngày rồi, ngày mai ngươi giúp ta gửi một phong thư báo bình an đi.”
- “Được.” Triển Ẩn sảng khoái đáp ứng.
A Viên cười khổ, quả nhiên là gạo nấu thành cơm, hắn an tâm thoải mái
hơn. Nàng chưa từng gặp người nào thể hiện sự ái mộ trực tiếp như vậy,
khí thế nóng rực bức người, nếu nàng chưa gả cho người ta, nàng nhất
định động tâm. Đáng tiếc, hiện tại, nàng chỉ có thể hận không thể gặp
nhau sớm hơn.
Hôm sau, A Viên qua loa viết một phong thư, giao cho Triển Ẩn. Triển Ẩn tiếp nhận thư, sắc mặt rất kỳ quái.
- “Thư này đưa c