XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 8.5.00/10/402 lượt.

ay hắn.”

– “Thật không?” Kế Diêu gật đầu, pha chút tán thành.

– “Còn có, hắn là tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, về sau thấy hắn, ngươi nếu để ý hắn, ta sẽ không để ý ngươi.”

Kế Diêu lập tức đáp: “Ta tự nhiên, sẽ không để ý hắn.”

– “Đi ăn cơm thôi?”

– “Được.”

Hai người kích động đi ra khỏi khách điếm, đến tửu lâu Trầm Hương bên cạnh.

Trầm Hương lâu có một món canh độc nhất vô nhị. Theo sự giới thiệu của tiểu

nhị, ăn qua món này, sau đó ăn tiếp món khác liền không cảm thấy mùi vị, ngụ ý, món canh này là cực phẩm.

Tiểu Tử nhìn bát canh không biết vị, nở nụ cười: “Đây không phải là nấm, rau nhút, gạch cua, ngư lặc sao? Ta cũng biết.”

Kế Diêu nhìn nàng một cái. Yên lặng múc cho nàng một chén canh, chặn trước mơ mộng của nàng.

Tiểu Từ một hơi uống hết, khẽ liếm đôi môi anh đào, dõng dạc nói: “Ta có thể mở một tửu lâu như vậy, chắc chắn sẽ phát tài.”

Kế Diêu tiếp tục yên lặng múc cho nàng chén canh, dập tan mộng tưởng của nàng.

Sau khi ăn xong đi ra khỏi tửu lâu, trên đường người đi thưa dần, mặt trăng dần lên cao, bóng đêm ôm trọn lấy cả không gian.

– “Kế Diêu, chúng ta đi mua một vò rượu, lên nóc nhà uống đi.” Tiểu Từ

nhìn vầng trăng trên cao, đột nhiên có nhã hứng, nhớ tới một đêm hai năm trước, hồi ức tốt đẹp.

Kế Diêu cũng nhớ đến một đêm hai năm trước, hồi ức không tốt.

Tiểu Từ nói liền làm, đảo mắt chạy về tửu lâu, xách một vò rượu đi ra.

– “Đi!” Nàng vỗ vai Kế Diêu, sử dụng khinh công của vân khởi cửu thức,

như lăng ba vi bộ tiên tử, đáng tiếc, trong tay tiên tử có vò rượu, thật sự không mấy hợp cảnh, Kế Diêu có cảm giác chà đạp lên cái đẹp.

Đến một tòa lầu cao nhất, Tiểu Từ không thèm nhìn xung quanh đạp gió bay

lên, Kế Diêu nhất thời chần chừ, trừ bỏ nóc nhà nhà mình, nhà người khác hắn thực sự không có hứng thú.

Tiểu Từ từ trên cao nhìn xuống: “Nhanh một chút.”

Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng thả người bay lên. Xem ra đây cũng là một gia

đình giàu có, đầu mái hiên có hình thần thú, gió đêm thổi tới, chuông

gió leng keng.

Trên nóc nhà tầm nhìn trống trải, gió mát mơn man, nàng chọn một nơi thật tốt. Kế Diêu ngồi bên cạnh nàng, hương rượu

thoang thoảng, cũng gợi nên hứng thú trong hắn.

Tiểu Từ đột nhiên sửng sốt, nói: “Quên mang theo chén.”

Kế Diêu cười khổ, một cái bình lớn như vậy, đem miệng úp vào thuận tiện rửa sạch mặt.

Tiểu Từ trái phải nhìn quanh, đột nhiên chọt chọt Kế Diêu: “Ngươi xuống phía dưới tìm hai cái chén.”

Kế Diêu liếc nhìn nàng một cái, vì sao là ta. Thế nhưng nhìn thấy khí thế của nàng, giống như tuyên bố ai dám không nghe theo.

Kế Diêu bất đắc dĩ, nhảy xuống nóc nhà, rón ra rón rén ở trong sân dò xét

vài vòng. Vào trong phòng bếp cầm lấy cái chén. Sau đó nhảy lên nóc nhà, Tiểu Từ nâng vò rượu lên rót cho hắn một chén, bất mãn nói: “Như thế

nào chỉ có một cái?”

– “Lấy thêm, sợ họ báo quan.”

– “Thực sự?” Tiểu Từ sửng sốt, không tin.

Kế Diêu cười thầm, đương nhiên là giả.

Hắn uống một ngụm, đem chén đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ nhận lấy khẽ chạm môi

vào viền chén, nơi hắn vừa rồi chạm qua. Trong lòng ngọt như mật. Ngồi

bên cạnh người ở trong lòng, lại có ánh trăng chứng giám. Người ta nói

ngày tốt, cảnh đẹp, người có lòng, chuyện vui vì nhân gian tứ nan. Mà

lúc này, dường như mọi thứ đều hoàn hảo.

– “Kế Diêu, ngươi biết

không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi cũng cầm một vò rượu ở trên

nóc nhà uống, bị ta cho rằng kẻ trộm.” Tiểu Từ vẻ mặt điềm tĩnh, thản

nhiên cười khì nhớ lại.

Đúng, hôm nay thật sự mới là kẻ trộm, kẻ

trộm bát. Kế Diêu uống một ngụm rượu, cảm thấy xấu hổ, hành hiệp thiên

hạ chí lớn còn chưa thành, cuối cùng lại đi trộm một cái bát.



“Ngươi có biết hay không, khi ngươi bất tỉnh, vừa vặn…” Tiểu Từ ngượng

ngùng, đang cắn môi do dự có nên nói hay không, thì nghe truyền đến

tiếng đóng cửa. Tiểu Từ vội ngậm miệng im lặng.

Một lát, trong phòng mơ hồ có tiếng người, bên trong yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng một nam tử: “Hôm nay, ai ở trên?”

Tiểu Từ cả kinh, ghé vào bên tai Kế Diêu, thấp giọng hỏi: “Ngươi trộm bát bị người ta phát hiện.”

Thân thể Kế Diêu cứng đờ, nghẹn họng.

Một lát, lại có một giọng nữ: “Mau xuống, chịu không nổi.”

Tiểu Từ vội la lên: “Đi mau, bọn họ phát hiện.”

Kế Diêu bất động, cổ họng thông một chút.

Phòng trong lại nói: “Nhẹ chút! Nhanh chút!”

Tiểu Từ nóng nảy, giật giật cánh tay Kế Diêu, phát hiện sắc mặt hắn cực hồng, rượu bất quá mới chỉ uống một ngụm?

Một tiếng hờn dỗi, âm điệu cao hơn rất nhiều: “Ai nha, ngươi chết đi!”

Tiểu Từ giận dữ, đứng lên hô một tiếng: “Ta cũng không đè hư một phiến ngói nhà ngươi, dựa vào cái gì mà mắng chửi người?”

Kế Diêu nghiến răng, kéo cánh tay nàng nhảy xuống.

Buông Tiểu Từ, nàng ngửa đầu không phục, sẵng giọng: “Chúng ta bất quá chỉ lấy của nàng một cái bát, thế mà đã mắng chửi sao?”

Kế Diêu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn hai má nàng, cũng không phải buồn

bực hay say rượu, là có chút choáng váng. Hắn rất nhanh rời ánh mắt,

khàn giọng nói: “Trời lạnh, trở về thôi.”

– “Kinh thành thật sự

nhiều người xấu.” Tiểu Từ lầu bầu. Lại nói: “Ngươi dùng công phu ngày

trước, ở trên