
ép phá ngói nhà người ta sao?”
Kế Diêu ngửa đầu nhìn trăng, khóe miệng giật giật.
– “Ngươi nói chuyện đi.”
– “Tối nay phong thanh minh nguyệt, về tắm rửa rồi đi ngủ.” Kế Diêu hừ một tiếng, chắp tay rảo bước.
Ngày thứ hai, Tiểu Từ cùng Kế Diêu đang ở tửu lâu ăn cơm, đột nhiên có một đống người
giang hồ tiến vào. Giữa người giang hồ và dân chúng thật dễ nhận biết,
hoặc là bên trong trầm ổn, mắt lộ ra tinh quang, hoặc là hào sảng phóng
đãng, tùy tiện. Mà bên người đều có binh khí tùy thân.
Một đám người an vị ở gần bàn Tiểu Từ, ngữ bất quá tam, họ bàn luận đến thanh kiếm của An vương điện hạ.
– “Tương truyền hàm quang kiếm không dễ nhận ra.”
– “Đúng đúng, không biết thanh kiếm này của An vương điện hạ có phải hàm quang kiếm hay không?”
– “Phỏng chừng là, bằng không triệu tập nhân sĩ giang hồ đến so kiếm gióng trống khua chiêng như vậy để làm gì?”
Kế Diêu thấy Tiểu Từ nghe thật hăng say, nhân tiện nói: “Còn không mau ăn, không phải nói muốn đi dạo sao?”
Tiểu Từ đôi mắt rực sáng: “Kế Diêu, ngươi không phải có bái thiếp sao, chúng ta cùng đi xem?”
Kế Diêu chiếc đũa trên tay dừng một chút, nhớ tới hôm nay là vòng sơ cửu, liền thản nhiên ừ một tiếng.
Tiểu Từ cười hì hì nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu đi, kiếm kia chắc chắn lấy được.”
Kế Diêu đập đập cái đĩa của nàng: “Ta cũng không phải là vì bảo kiếm, đơn giản chỉ muốn nhìn một chút kiếm pháp của người khác.”
– “Ta cảm thấy ngươi thiên hạ vô song!” Tiểu Từ con mắt hấp háy, một
giọt nước bọt đậu trên cái bánh màn thầu. Kế Diêu nhìn thoáng qua,
nghiêm mặt nói: “Thiên ngoại hữu thiên, ta chẳng qua chỉ cùng Thư Thư
giao thủ một lần thôi, kiếm pháp của mình đến tột cùng như thế nào,
trong lòng cũng không biết rõ, cho nên đi xem cũng tốt.”
–
“Thuận tiện đem hàm quang kiếm thắng trở về.” Tiểu Từ nắm tay thành
quyền, nước miếng lại rớt xuống một giọt. Khóe miệng Kế Diêu giật giật,
đối với tướng ăn của nàng không còn gì để nói. Tướng ăn không câu nệ của nàng đã đạt đến cảnh giới bất trị, bình thường là một hình tượng thanh
nhã thoát tục không nhiễm bụi trần, nhưng chỉ cần ngồi vào bàn, lại lộ
ra bản chất vốn có.
Nàng hung hăng cắn một miếng bánh, tình thế
bắt buộc phải dùng sức mạnh giống như bánh bao chính là hàm quang kiếm.
Hai má nàng căng phồng lên, cái lúm đồng tiên nho nhỏ cũng bị đè bẹp
không thấy bóng dáng. Kế Diêu đột nhiên rất muốn dùng đầu ngón tay chọc
chọc vào hai má nàng, làm cho cái lúm đồng tiền hiện nguyên hình.
Sau khi ăn xong, hai người hỏi thăm vị trí Sùng võ lâu, đi bộ đến.
Sùng võ lâu cao lớn sừng sững, mặt hướng ra Hồng giang, sau dựa vào Tùng lĩnh.
Bốn phía được bao quanh bởi màn che, bên dưới có nhiều binh lính tuần tra,
không có bái thiếp không thể vào. Một số người không có bái thiếp bị giữ bên ngoài kêu gào bất mãn, lời nói thô lỗ, bị binh sĩ cầm trường thương đuổi đi. Kế Diêu nhìn giang hồ nghĩa sĩ, có chút tiếc nuối, bọn họ
nhưng lại giống như những thương nhân tùy tiện, bỗng dưng làm mất khí
chất anh hào.
Cầm thiếp vào màn che, chỉ thấy phía trước là
khoảng sân rộng rãi, bằng phẳng như sa mạc. Hai người đang đứng đối diện đấu kiếm, cát vàng xoay tròn kiếm khí bên trong, mênh mông như khói.
Kế Diêu nhất thời bị thu hút. Một bên rút huyền thiết kiếm, một bên sử
dụng lục quang kiếm, hai thanh kiếm như hai con rồng vờn bay. Người cầm
huyền thiết kiếm thế như núi đổ, trầm ổn thận trong, mà lục quang kiếm
lại linh hoạt kỳ ảo, chiêu thức uyển chuyển, hư hư thực thực.
Hai người chỉ đấu trong chốc lát thắng bại đã phân. Kế Diêu lúc này mới có
tâm tư đánh giá bốn phía. Chợt phát hiện phương trượng đại sư Thiếu Lâm
ngồi ở phía trên. Còn có một vài vị sư thúc quen mặt. Kế Diêu đang muốn
tiến lên chào hỏi, nhưng thấy mọi người đều chuyên chú vào hai người so
kiếm giữa sân, liền quyết định đến chào sau.
Lục quang kiếm cuối cùng không theo kịp huyền thiết, lại chịu cảnh gãy thành hai đoạn.
Người cầm lục quang kiếm tên Triệu Thượng, xuất thân từ võ lâm thế gia, ở
Chiết Giang cũng có tên tuổi. Vừa rồi hắn sử dụng đấu pháp luôn thận
trọng, một phen tỉ thí, tự nhận kiếm pháp cũng không thua kém ai, bại
trên thân kiếm, thật sự là không cam lòng, cực kỳ buồn bực. Hắn oán hận
nói: “Ngươi ỷ vào huyền thiết chém gãy bảo kiếm của ta, như vậy cũng coi là thắng sao?”
Chủ nhân huyền thiết kiếm là tiêu đầu của Uy Nặc
tiêu cục lừng lẫy Trung Nguyên tên Đại Tín. Hắn ha ha cười: “Bản lĩnh
không bằng người, còn kiếm chuyện làm gì?”
Hai người giằng co chưa xong. Kế Diêu lắc đầu.
– “Các vị, ai tới?” Tranh chấp vài câu, Đại Tín xem thường không muốn
dài dòng, vác trường kiếm, đối với mọi người vây xem quát một tiếng.
Tiểu Từ ở sau lưng lặng lẽ chọt chọt Kế Diêu. Kế Diêu nhưng lại không nhúc nhích tí nào.
Lại có một vị thiếu niên trẻ tuổi nhảy lên, cùng Đại Trí đấu một trận.
Huyền thiết kiếm quả nhiên không phải là phàm khí, kiếm thuật của Đại
Tín cương mãnh một đường, huyền thiết trong tay như hổ thêm cánh. Sau
một nén hương, người nọ cũng bại trong tay Đại Tín. La Đại Tín thập phần đắc ý, một thanh kiếm tốt đối với