Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324205

Bình chọn: 9.00/10/420 lượt.

hận bái thiếp, khẽ liếc mắt một

cái, đang muốn từ chối. Chu Nhân dường như đoán được, vội nói: “Vương

gia phân phó, nếu không mời được Kế thiếu hiệp, Chu mỗ liền phải tự đoạn một ngón tay.”

Kế Diêu nghe vậy, nâng mắt nhìn Chu Nhân. An

vương mời người thủ đoạn thực sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Nói

thật, hắn đối với Triển Hoằng không có hảo cảm. Biết rõ người tập võ háo thắng, nhưng hắn lại đem một tuyệt thế danh kiếm ra trước công chúng,

trên danh nghĩa muốn tặng bảo kiếm cho anh hùng, nhưng thực tế là muốn

các nhân sĩ trên giang hồ ác đấu tranh thưởng. Mà nay, lấy thủ đoạn này

đến “mời” hắn, không biết rốt cuộc có âm mưu gì.

Hắn cầm bái

thiếp đặt lên bàn, lạnh nhạt cười: “Thịnh tình của Vương gia ta xin

nhận. Có điều, Chu giáo đầu nếu không mời được khách sẽ tự đoạn một ngón tay, chỉ là gặp mặt hà tất phải nghiêm khắc như thế, chi bằng rời đi

thì hơn. Núi cao nước xa, giang hồ rộng lớn, lẽ nào không có chỗ cho Chu giáo đầu dung thân? Chim khôn chọn cành tốt, huống chi là một đại hán

như Chu giáo đầu?”

Chu Nhân chấn động, vốn định nói thế để ép Kế Diêu, lại không nghĩ rằng bị Kế Diêu đẩy lại vấn đề.

Hắn lúc này thế như cưỡi hổ, trong giang hồ trọng nhất là tín nghĩa, một

lời đã nói ra, liền phải giữ lời. Giờ phút này không thể ở trước mặt Kế

Diêu thay đổi. Hắn cầm bái thiếp trên tay có chút run rẩy, cuối cùng

quyết định đánh cuộc với lòng nhân từ của Kế Diêu, hắn lấy từ thắt lưng

ra một thanh chủy thủ, giơ lên hướng về phía ngón tay út của mình.

Hàn quang chợt lóe, chủy thủ bị Kế Diêu kẹp lấy. Hắn thở dài: “Chu giáo đầu đối với An vương thật có lòng trung thành. Được, ta đi, bất quá không

phải vì xem nét mặt An vương, mà là nể mặt Chu giáo đầu.”

Chu Nhân toát mồ hôi lạnh, cười nói: “Đa tạ Kế thiếu hiệp.”

Kế Diêu lắc đầu cười khổ: “Hà tất cảm tạ ta? Ta chỉ nghe nói mời khách, chứ chưa từng nghe nói bức khách.”

- “Vương gia nhà ta biết Kế thiếu hiệp nhất định không đi, cho nên mới…”

Kế Diêu nhìn Tiểu Từ, dặn dò: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”

- “Ta cũng đi.” Tiểu Từ cười hì hì nhìn hắn. Kế Diêu cau mày nhìn nàng, ngươi nghĩ là đi chơi sao?

Vọng giang lâu được xây dựng hướng về phía hồng giang, lầu gác ba tầng, dựa vào sông đứng thẳng, cổ kính.

Kế Diêu vào bên trong, nhưng lại phát hiện không có bóng người, trên lầu

hai cũng trống không, bước lên lầu ba mới gặp Triển Hoằng y phục dạ hành ngồi ở trong sảnh. Phía sau, một thanh y lão giả hầu ở bên, râu dài hoa râm, khí chất không tầm thường.

Kế Diêu tiến lên chào, Tiểu Từ cũng theo sau thi lễ.

Triển Hoằng thấy người ngày hôm qua đi bên cạnh Kế Diêu là một thiếu niên,

hôm nay lại tới một cô nương, liền hiếu kỳ mở miệng hỏi thăm: “Vị này

là?”

- “Đây là sư muội của ta, Tiểu Từ.” Kế Diêu dừng một lát,

không biết làm sao lý giải quan hệ của hắn và Tiểu Từ, đành phải miễn

cưỡng nói như thế.

Tiểu Từ có phần thất vọng, rồi lại không biết

hắn đến tột cùng phải nói như thế nào nàng mới không buồn vô cớ, liền

rối rắm như vậy đi theo hắn ngồi xuống.

Quả đúng là cố ý mở tiệc

chiêu đãi Kế Diêu, bàn vuông rộng rãi, hơn mười loại trân hào. Mà toàn

bộ Vọng giang lâu chỉ có ba người. Lão giả kia chắp tay đứng, cũng không ngồi xuống. Kế Diêu thấy Triển Hoằng không hề có ý giới thiệu, cũng

không tiện hỏi. Chỉ là ánh mắt lão giả kia sâu xa đánh giá mình.

Triển Hoằng cười nói: “Kế thiếu hiệp mời. Cô nương mời.” Hắn nhìn Tiểu Từ, ánh mắt dừng lại chốc lát rồi dời đi.

Kế Diêu đi thẳng vào vấn đề nói: “Chẳng hay Vương gia cho gọi tại hạ đến là có chuyện gì?”

- “Tới, ăn xong rồi nói, ngày hôm nay đặc biệt mời ngự trù trong cung tới chuẩn bị cho Kế thiếu hiệp, nếm thử xem có vừa lòng không?”

Kế Diêu cười tạ ơn: “Không dám nhận, đa tạ thịnh tình của Vương gia.” Cũng không động đũa.

Triển Hoằng không vui, nhưng chốc lát nhoẻn miệng cười: “Kế Diêu, tính tình

của ngươi, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa tức. Quả nhiên vẫn còn

trẻ, không có mưu toan tính toán. Bất quá, như thế mới vừa mắt bổn

vương.”

Kế Diêu nhướn mày, cười nói: “Vương gia, tại hạ không có ý định tạo lập công danh cũng không muốn cậy quyền, cái gọi là vô dục mới bền. Vương gia phóng khoáng, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với kẻ như

ta.”

- “Được, bổn vương cũng thích thẳng thắn, nói thẳng đi. Võ

lâm đại hội tháng sau, bổn vương muốn biết ngươi vì sao không tham gia?”

- “Việc này, tại hạ nhận sự ủy thác của người ta, muốn đi U châu một chuyến.”

- “Vì sao không chờ sau đại hội võ lâm rồi đi?”

- “Việc này không thể kéo dài, tại hạ đối với đại hội võ lâm tuy có chút quan tâm, nhưng so ra vẫn còn kém trọng yếu.”

- “Còn có cái gì trọng yếu hơn được trúng cử võ lâm minh chủ đây?” Triển

Hoằng trong lời nói dường như có ẩn ý, khe khẽ cười, mong chờ Kế Diêu

kinh ngạc động tâm.

Đáng tiếc, Kế Diêu nhưng chỉ bất động thanh

sắc cười nói: “Tại hạ có thể hỏi Vương gia vì sao nhất định phải khiến

ta tham dự không? Thiên hạ anh hùng hào kiệt nhiều vô kể. Kế mỗ chẳng

qua chỉ là hạt muối bỏ biển thôi. Ít đi Kế mỗ, giang hồ vẫn là giang

hồ.”

- “Lời ấy sai rồi. Bản vương xưa nay cùng


Pair of Vintage Old School Fru