XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 9.00/10/424 lượt.

người trong giang

hồ thường xuyên lui tới. Người có danh cũng không ít, võ công xuất chúng hơn người có nhưng lại hữu dũng vô mưu. Bản vương đối với nhân phẩm của Kế thiếu hiệp rất xem trọng, cho nên, bản vương muốn hỗ trợ Kế thiếu

hiệp làm tân minh chủ.”

Tiểu Từ cả kinh, chiếc đũa dừng ở trên môi, ngơ ngác nhìn Triển Hoằng.

Kế Diêu thoáng sửng sốt, tươi cười trong ánh mắt chợt tắt, nghiêm mặt nói: “Vương gia nói đùa. Kế mỗ vừa bước chân ra giang hồ, vô luận là võ công hay bản lãnh đều thua kém các đại môn phái, sao có thể vọng tưởng việc

này.”

Triển Hoằng gật đầu cười: “Kế thiếu hiệp không thể coi nhẹ

mình, Nhất Từ đại sư đối với thiếu hiệp cũng có phần tán thưởng. Có sự

ủng hộ của Thiếu lâm nhất phái, lại thêm sức mạnh của bổn vương, Kế

thiếu hiệp làm minh chủ đã được chín phần mười.”

Kế Diêu đứng lên nói: “Tại hạ thực sự thẹn với sự yêu mến của Vương gia và Nhất Từ đại

sư. Vị trí tân minh chủ, thầm nghĩ nhờ cả vào các tiền bối. Thỉnh Vương

gia rộng lượng bỏ qua.”

Triển Hoằng lông mày nhíu chặt, nhìn Kế

Diêu, bỗng dưng cảm thấy khó giải quyết. Người này, tuổi còn trẻ nhưng

cũng thật cứng đầu, rắn mềm không ăn, hắn hao tổn tâm cơ tìm một danh

kiếm, lại bị hắn một phen ném xuống hồng giang, vị trí minh chủ dâng lên trước mặt, hắn cũng không mảy may xúc động. Hắn đến tột cùng có nhược

điểm gì? Triển Hoằng nhìn lướt qua Tiểu Từ, lại cẩn thận quan sát thần

sắc Kế Diêu, đã thấy hắn đối với Tiểu Từ tựa hồ cũng không thân thiết.

Nhìn kĩ ánh mắt Tiểu Từ luôn dừng ở trên mặt Kế Diêu, vẻ mặt hắn lại

không có chút gợn, yên lặng bình tĩnh. Thỉnh thoảng tầm mắt có liếc qua

nàng, bất quá chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

- “Được rồi, bản

vương cũng không miễn cưỡng. Có điều U châu vừa mới trải qua chiến tranh loạn lạc, nghe nói bách tính sống trôi dạt, bọn giặc cướp hoành hành

hống hách, Kế thiếu hiệp đi lúc này e rằng không an toàn.”

- “Chính vì như thế, tại hạ mới phải vội vã đi.”

Triển Hoằng trầm ngâm suy tính, đoạn nâng ly rượu nói: “Vậy uống một ly rượu coi như tiễn biệt Kế thiếu hiệp.”

- “Đa tạ Vương gia.”

Tiệc xong, ra khỏi Vọng giang lâu. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh ánh vàng.

Gió thổi rì rào, sóng lớn mênh mông.

Cỗ kiệu dừng ở trước Vọng giang lâu, Triển Hoằng chắp tay bước đi. Tiểu Từ lặng lẽ đi theo sau Kế Diêu, cảm thấy vương gia ôn hòa này thực khiến

người ta lo lắng không yên. Sự tình vượt qua lẽ thường, khiến nàng không tự chủ nảy sinh cảnh giác. Tiểu Từ tuy rằng sinh ra ở vùng sơn dã, tính cách đơn thuần, nhưng đối với sự việc hệ trọng vẫn rất tỉnh táo.

Triển Hoằng dừng lại bên tấm bia đá tại bờ sông. Trên tấm bia có khắc mấy

chữ: “Một thân chí lớn đền nợ nước, ngàn dặm bình cường đạo”. Bàn tay

hắn phủ lên bia đá, đối Kế Diêu nói: “Giang sơn như họa, hào kiệt như

nước. Đây là bút tích của tướng quân tiền triều lưu lại. Kế thiếu hiệp

một thân hảo công phu, nếu ẩn cư nơi sơn dã, chẳng phải đáng tiếc sao?”

Kế Diêu mỉm cười, ôm quyền nói: “Vương gia dạy bảo, tại hạ ghi nhớ trong lòng.”

Bàn tay trên bia đá của Triển Hoằng siết chặt, loại đối đáp này của Kế Diêu thật sự làm cho hắn vô sách, ngay cả kế khích tướng cũng không khơi dậy được háo thắng nam nhi. Hắn nhất thời suy nghĩ, lại mỉm cười. Tính tình như thế ngược lại làm cho hắn thưởng thức, trầm ổn nội liễm, bất động

thanh sắc. Hắn càng muốn thu phục chàng thiếu niên này, ngày sau mưu đồ

đại sự.”

Màn đêm buông xuống, trên dòng sông bắt đầu có thuyền

hoa xuất hiện, số lượng dần nhiều. Trên thuyền hoa, đèn lồng màu đỏ phản chiếu xuống mặt sông trong vắt, như vô số bảo thạch tô điểm.

- “Chu Nhân, đi bao một con thuyền hoa.”

Chu Nhân nhận lệnh, bước xuống thềm đá.

Triển Hoằng đối Kế Diêu cười, theo bậc thềm xuống. Kế Diêu không thể làm gì khác hơn là phải đi theo.

Vài chiếc thuyền hoa xếp hàng neo dưới thềm đá. Thuyền nương đứng ở mũi

thuyền nhiệt tình tiếp đón: “Thuyền nhà ta sạch sẽ, bên trong có hảo tửu hâm nóng, còn có cô nương xướng khúc nữa.”

Chu Nhân ném hai

lượng bạc, mọi người lên thuyền hoa. Thuyền nương lấy sào đẩy thuyền,

thuyền nhẹ trôi đi. Mặt sông dần dần yên ả, sóng nước khẽ xao động,

trong nước nửa vầng trăng lắc dư dao động giống như một quả trứng lòng

đào chần qua nước sôi, Tiểu Từ tưởng tượng như thế, bởi vì vừa ăn uống ở Vọng giang lâu cho nên cái bụng bức rức khó chịu, thật sự không được

tận hứng.

Chiếc bàn giữa thuyền đặt một vài món bánh ngọt cùng

trái cây, còn có rượu hoa điêu (rượu đựng trong chum sành có chạm trổ

hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, Chiết Giang) hâm nóng.

Triển Hoằng ngồi xuống trước cửa sổ, chỉ chỉ vị trí đối diện. Kế Diêu và Tiểu Từ tạ ơn, cũng lần lượt theo ngồi xuống. Lão giả kia vẫn một mực im

lặng đứng ở phía sau Triển Hoằng.

Triển Hoằng châm một ly rượu,

nhìn trên bàn chỉ có một đĩa đậu phộng, có chút không vui. Quay đầu đối

Chu Nhân nói: “Đi gọi thuyền nương làm thêm đồ nhắm.”

Chu Nhật gật đầu bước ra ngoài.

Tiểu Từ nhìn mặt sông bên ngoài cửa sổ, mơ hồ có tiếng ca từ các thuyền hoa

khác truyền đến, mím môi nói một