
- “Ngươi cứ mang theo, đừng để người khác biết là được.” Kế
Diêu khuyên giải, âm thầm may mắn còn chưa nói sự thật, bằng không chỉ
sợ nàng ăn không ngon, ngày đêm lo nghĩ sầu muộn.
Tiểu Từ không tình nguyện bĩu môi, bỗng nhiên lại cười hì hì nói: “Ta lấy cái này đổi ngọc bội của ngươi được không?”
Kế Diêu trầm mặt xuống: “Không đổi.”
- “Cái này thật sự rất đáng giá nha, chính là một kho của cải đấy.” Nàng
cười càng ngọt, đôi mắt long lanh không che đậy sự thích thú, cố ý trêu
đùa Kế Diêu.
Kế Diêu không hơn một câu, tiếp tục uy hiếp nói: “Hảo hảo mang theo, nếu như đánh mất, xem ta thế nào thu thập ngươi, hừ.”
Tiểu Từ không tình nguyện nhìn chiếc vòng cổ, nghĩ rằng cái cổ của mình thật sự gánh trách nhiệm nặng nề.
- “Ta đi hỏi Vân lão bá xem chỗ nào có Lạc Tuyết tuyền. Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Kế Diêu khóa hộp sắt, đi tìm Vân Trường An.
Vân Trường An sau khi nghe xong gật đầu: “Có, ở trên núi. Những nhà gần đây đều dùng nước từ Lạc Tuyết tuyền chảy xuống, ngay sau hoa viên cũng có
dòng nước này.”
Trong lòng Kế Diêu thả lỏng, xem ra bảo tàng cũng không cất giấu phức tạp như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy kỳ
quái, chỉ dẫn cũng quá là đơn giản đi, chẳng lẽ không sợ hộp sắt rơi vào tay kẻ khác hay sao?
Hỏi rõ ràng xong, hắn mang theo Tiểu Từ
trực tiếp đi tìm. Hai ngọn núi thấp bé hoang vu, không giống đồi núi
phía Nam đất thiêng nảy sinh hiền tài.
Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn hai chóp núi hình tròn, nói: “Kế Diêu, nguyên lai cái này có tên là núi bầu ngực? Đích thực giống bầu ngực của nữ tử.”
Kế Diêu lỗ tai nóng lên, giả bộ không nghe không thấy.
- “Quá khó nhìn, hẳn nên gọi là thổ bao sơn mới đúng, hoặc kêu là bánh màn thầu sơn.”
Tốt xấu cũng có một câu xuôi tai. Kế Diêu có chút đồng ý. Nói nó là núi, thật sự có phần miễn cưỡng.
Lạc Tuyết tuyền cũng cực kỳ dễ tìm, dòng suối dọc theo con đường nhỏ hướng
lên trên, không đến nửa canh giờ liền thấy những phiến đá tiếp theo uông thanh tuyền tích thành một cái hồ sâu. Nước trong hồ sâu thẳm ám tịch,
cũng không có gì khác thường. Gió núi mát lạnh đem hơi nước lướt nhẹ lên áo quần, quả thực có hương vị khinh tuyết nhiễm y.
Kế Diêu cùng
Tiểu Từ một đường đi lên cũng gặp qua vô số sơn tuyền, khẳng định không
có gì khác thường. Chỉ duy ở nơi này trên vách đá có dựng một tấm bia
đá, khắc mấy chữ: Không giặt rửa ở đây.
Tiểu Từ gặp Kế Diêu nhìn
chăm chú mấy chữ kia, nhớ tới hắn thường ở ôn tuyền trên Cẩm Tú sơn tắm
rửa, liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Tắm rửa càng không thể. Ngươi không nên
mong hão.”
Kế Diêu nhịn cười quay đầu nhìn nàng, thực sự khâm phục khả năng làm cho người ta phân tâm của nàng.
- “Tiểu Từ, nếu là ngươi, ngươi có giấu bảo tàng ở chỗ này?”
Tiểu Từ cắn môi, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chân mày
giãn ra, sắc mặt vui vẻ, cười nói: “Ân, ta đem vàng rèn thành tảng đá
thật lớn, ném xuống đáy nước, muốn tìm được cũng phải lòi mắt ra.”
- “Chủ ý này của ngươi xác thực rất đặc biệt.” Kế Diêu rất muốn cười, nhẫn nhịn thực khổ sở.
- “Ngươi len lén đến trong nước sờ sờ, nói không chừng thật như vậy đấy.
Bằng không, Lạc Tuyết tuyền này làm sao giấu được bảo tàng?”
Kế
Diêu nhìn sắc trời, rồi nhìn lại mấy chữ trên bia đá, nói: “Về trước
đã.” Nếu nước suối này có thể uống, ban ngày không thể thiếu người đi
qua, lại viết là không thể rửa, lần sau tới cũng không thể đến gần. Xem
ra, chỉ có ban đêm đến mới có thể tránh khỏi tai mắt của người.
Một đường xuống núi, Kế Diêu nhíu mày suy nghĩ, yên lặng không nói gì. Tiểu Từ nhìn đông nhìn tây, càng ngày càng thấy suy nghĩ của mình rất đúng,
nếu không phải kỹ năng dưới nước không tốt, hận không thể ngay lúc này
lặn xuống để kiểm tra.
Đồng cỏ bát ngát hiện ra trước mắt, ánh tà dương bi hùng.
Kế Diêu ngắm nhìn vùng đất xa xa, nhớ tới Đại Yến nhìn chòng chọc như hổ
đói, sắc mặt trầm xuống, khoanh tay mà đứng. Bầu trời phía Bắc cao lớn
trong xanh làm cho người ta khoáng đạt, trong lòng hắn càn khôn đã định, nếu di nương để hắn chi phối kho tàng, hắn tự nhiên sử dụng nó vào việc có ích, không uổng công dì dượng một phen khổ tâm.
Trở lại Ẩn Lư, Tiểu Từ kinh ngạc biểu tình như ăn phải cơm thiu.
Thư Thư! Hắn vậy mà lại vô cùng thân thiết ngồi bên cạnh Vân Trường An, nụ cười ôn hòa, văn nhã có lễ.
Vân Trường An vẻ mặt thư sướng tựa hồ các nếp nhăn đều mờ đi rất nhiều.
Kế Diêu cũng rất ngạc nhiên. Hắn lạnh nhạt nhìn Thư Thư, không biết hắn vì sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Vân Trường An đứng lên, giới thiệu: “Đây là hai vị khách quý, đường xa mà
đến. Kế công tử cùng Tiểu Từ cô nương, đây là ngoại tôn của ta Vân Thư.”
Thư Thư cười híp mắt vừa chắp tay: “Thật là có duyên, nghìn dặm lại gặp gỡ a.”
Vân Trường An sửng sốt: “Thế nào, các ngươi nhận biết?”
Thư Thư gật đầu: “Ông ngoại, chúng con ở Kinh thành đã từng gặp qua.”
Tiểu Từ ngơ ngác nhìn Thư Thư, rõ thật là oan gia ngõ hẹp, hắn lại là cháu ngoại Vân Trường An?
Vân Trường An vui vẻ nói: “Vân Thư, các con đã nhận biết, vậy thật tốt quá. Lão Hạ, đi chuẩn bị cơm nước, đem mười bộc rượu của ta cũng lấy ra
nữa.