
hai má cọ vào. Kế Diêu vừa tức
vừa buồn cười. Bất đắc dĩ đặt nàng lên giường, đang muốn xoay người.
Nàng đột nhiên kéo hắn lại.
Hắn cúi đầu nói: “Ta đi lấy nước.”
– “Ta không cần nước, chỉ cần ngươi.” Nàng thấp giọng nỉ non, giọng nói nũng nịu ngang ngược. Kế Diêu bị một câu của nàng trêu ghẹo, trong lòng kinh hoảng, nàng có biết những lời này có ý nghĩa gì không, ỷ vào say
mà lung tung nói ra. Động tác làm nũng của nàng cũng rất xấu, cánh tay
nhân tiện quấn quanh cổ hắn, sau đó nói: “Chúng ta uống tiếp.”
Kế Diêu trong ngực thoáng lạnh, nổi giận đùng đùng hỏi: “Ta là ai?”
Tiểu Từ đang mơ mơ màng màng, bị tiếng quát của hắn làm cho thanh tỉnh hơn
rất nhiều. Miễn cưỡng nhìn rõ hắn, cười nói: “Là ngươi hả.”
Kế Diêu lửa giận chưa tắt, thấp giọng nói: “Lần sau không cho phép uống rượu.”
– “Không.” Nàng nhanh chóng cự tuyệt.
– “Ta nói không được là không được.” Hắn có chút tức giận, bộ dáng nàng quyến rũ như thế, chẳng lẽ còn muốn cho người khác xem?
– “Lúc ta thành thân chẳng lẽ không cho phép uống rượu sao?” Nàng sinh khí, hắn quản cũng nhiều lắm.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, khẩu khí cũng dịu hơn rất nhiều: “Thời điểm thành thân thì có thể.”
– “Lúc con ta thành thân nữa, ta cũng muốn uống.” Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, quả nhiên là uống say, cũng không biết xấu hổ, ngay cả chuyện như thế cũng nghĩ tới được, còn dõng dạc mà nói ra.
Hắn rõ ràng
muốn cười chỉnh nàng, trong đầu lại đột nhiên run lên, cư nhiên cũng
nghĩ theo ý nàng. Tay nàng bắt đầu vung lên, nửa híp mắt, lẩm bẩm: “Ta
nóng quá.”
Hai má nàng tươi đẹp như hoa đào tháng ba, búi tóc có
phần nới lỏng, từng sợi tóc vương trên khóe miệng, rơi cuống cổ, sắc đen dường như càng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc. Trong khi đó hơi thở phả ra hương rượu nồng đậm, hắn cũng có chút nóng.
Bộ dáng
quyến rũ kiều diễm như thế này rất ít khi xuất hiện trên người nàng. Hắn nhìn có chút không quen, tâm động đậy không thôi. Bờ môi đỏ mọng khẽ
mở, hơi thở của nàng dường như bóp chặt trái tim hắn, trong ngực nảy lên như cung đàn, lúc này bị trêu ghẹo rục rịch nhộn nhạo.
Hắn đang
cố gắng chống chọi, đau khổ giãy dụa. Nàng trong lúc vô ý còn thêm củi
vào lửa, ở trên giường xoay xoay cơ thể, một tay bắt lấy vạt áo, càu
nhàu: “Nóng, đem y phục cởi.”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hung ác bắt lấy cánh tay nàng. Nha đầu kia, sau này có chết cũng không cho nàng uống rượu, ngoại trừ tương lai một đêm kia.
Tiểu Từ nửa đêm khát nước, tỉnh lại bỗng nhiên phát hiện Kế Diêu cư nhiên ngủ lại trong
phòng nàng, tựa vào chiếc ghế gần cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên người hắn, khuôn mặt đạm mạc thanh nhã.
Nàng lẳng lặng nhìn, nhớ tới đêm
qua, hình như nàng uống rượu với Thư Thư, được hắn ôm trở về phòng, sau
đó ra sao, lại mơ màng không nhớ được.
Nàng vừa cử động, Kế Diêu
liền tỉnh giấc. Hai người cứ như vậy yên lặng bốn mắt nhìn nhau, thời
gian lặng lẽ trôi qua. Ai cũng không muốn mở miệng, cứ như vậy ngóng
nhìn.
Một lúc lâu, Kế Diêu đứng dậy, rót cho nàng một chén nước.
Tiểu Từ cũng không tiếp, đôi mắt long lanh nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười.
Kế Diêu bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa tựa trên
ngực hắn, uống hết chén nước trên tay hắn. Sau đó thấp giọng nói: “Ngươi sao không đi ngủ?”
Kế Diêu nắm cái chén, không thốt ra một lời.
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, mơ hồ thấy đuôi lông mày của hắn khẽ động.
Nàng nhịn cười bất ngờ ở trên cằm hắn hôn một cái, sau đó cười khanh
khách, nằm xuống dùng chăn che mặt.
Trong ngực Kế Diêu chấn động, ý định phải về phòng ngủ vừa mới nảy sinh liền sụp đổ! Nha đầu kia, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, không thể nhẫn không thể nhẫn! Hắn kéo chăn ra, cúi đầu hung hăng ấn môi xuống. Đáng tiếc, lại hôn trúng cái mũi
nhỏ nhắn của nàng. Tiểu Từ ngứa ngáy hắt xì hơi một cái, phun hết nước
bọt lên mặt Kế Diêu.
Tiểu Từ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy
trong trẻo trong đêm tối yên tĩnh phá lệ giòn tan. Hắn hoảng hốt, bưng
miệng nàng lại, nói: “Nhỏ giọng một chút. Người ta nghe được bây giờ.”
Tiểu Từ nhịn cười, nhưng lại nghịch ngợm vươn đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay hắn. Kế Diêu thân thể cứng đờ, có phần không thể động đậy.
Một
lát, hắn giống như chạy trốn bước nhanh ra khỏi phòng Tiểu Từ, gió vẫn
thổi, sau lưng cảm giác mát mẻ, hóa ra lại toát hết cả mồ hôi! Tư vị
này, vì sao so với luyện võ công có cảm giác còn tra tấn hơn?
Ánh trăng như ngân như vụ, bóng đêm trống vắng làm cho người ta phát cuồng, trong cơ thể dường như có một ngọn lửa không tên bùng lên đem tâm phế
đều thiêu đốt. Hắn vào trong phòng lấy kiếm, dưới ánh trăng vũ động. Ngày hôm sau Thư Thư
nhìn không ra có gì khác thường. Tiểu Từ ở trên bàn ăn cơm vụng trộm
đánh giá hắn vài lần, lại nhiều lần vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Hắn vì sao không bị hôn mê? Nghi vấn trong lòng nghẹn ở cổ họng nhưng vô
pháp mở miệng hỏi, nàng thực sự bị nghẹn đến buồn bực. Sau khi ăn xong
rốt cuộc tránh vào trong phòng Kế Diêu len lén hỏi: “Kế Diêu, vì sao hắn đối với mê dược của ta một chút phản ứng cũng không có? Ta nhớ rõ năm
đó, ngươi