
ức xoay người nhảy lên giường, buông màn.
Tiểu Từ tưởng Vân Trường An, đi tới mở cửa, nhưng lại ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên là Thư Thư!
Hắn thản nhiên cười, chiết phiến trong tay có chút phe phẩy.
– “Ngươi, a, Tiểu Chu đâu?” Tiểu Từ có chút nói năng lộn xộn, quyết
không nghĩ tới hắn nhanh như vậy mà đã quay lại, may mắn Kế Diêu đã trở
về.
– “Ta chính là muốn đến nói cho Kế công tử một tiếng, Tiểu
Chu hiện tại đang ở Bế Nguyệt lâu, phỏng chừng ngày mai mới có thể trở
về.”
Tiểu Từ hô hấp ngưng trệ hỏi: “Bế Nguyệt lâu là nơi nào?”
– “Nga, kỹ viện nổi tiếng nhất trong thành, tên là Bế Nguyệt lâu, đúng
là danh bất hư truyền.” Hắn ý vị thâm trường cười, vừa nghiêng đầu nhìn
vào bên trong một chút.
Tiểu Từ trong lòng phát lạnh, lão thiên,
đây không phải là mất cả chì lẫn chài sao, Thư Thư toàn thân trở ra, lại đem Tiểu Chu đẩy vào?
Thư Thư nhìn bên trong cánh cửa, làm như thờ ơ nói: “Kế công tử không có trong phòng sao?”
– “A, có.”
– “Ta cũng nhàn rỗi, muốn cùng Kế công tử hàn huyên một chút.”
Tiểu Từ vừa nhìn thấy hắn muốn tiến vào, có phần nóng nảy.
Kế Diêu ở trong màn cất cao giọng nói: “Thư công tử, ngay mai đi, ta và Tiểu Từ còn có chuyện quan trọng.”
Thư Thư híp mắt, một đạo lệ quang hướng thẳng vào trong màn. Tiểu Từ lỗ tai nóng lên, Kế Diêu rõ thật là khẩu bất trạch ngôn, trên giường còn có
thể có chuyện gì quan trọng? Nằng xấu hổ cúi đầu, chỉ hận Thư Thư đến
không đúng lúc.
Thư Thư quả nhiên kéo dài “Nga” một tiếng, giọng điệu nửa chua xót nửa châm biếm.
Tiểu Từ trên mặt nóng lên, lúc này mới hiểu được Kế Diêu nếu không nói như vậy, lấy da mặt của Thư Thư khẳng định muốn xông vào.
Thư Thư ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiểu Từ, thấp giọng thở dài, lại có ý tứ buồn bã, thi thi nói: “Vậy không quấy rầy nhã hứng của hai vị.”
Tiểu Từ mặt đỏ tới mang tai đóng cửa lại, vội vàng vén màn lên.
Kế Diêu đã cởi bỏ y phục ẩm ướt, gặp Tiểu Từ bất thình lình vén màn, có
chút kinh ngạc xấu hổ, thấp giọng nói: “Đem y phục của ta đến đây.”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, buông màn trướng đi lấy y phục qua.
Kế Diêu đổi được y phục, vừa đem vạc giường đóng lại. Vừa quay đầu đối diện mới ánh mắt tò mò của Tiểu Từ.
Hắn thấp giọng nói: “Trách không được, bên trong cuốn da dê lộ liễu viết
chỗ cất giấu của bảo tàng. Tất cả nhìn qua tựa hồ rất đơn giản. Ngươi
đoán vì sao?”
– “Vì sao?”
– “Bảo tàng cũng không khó tìm, dưới hồ có một cái mật thất, tấm bia đá khắc chữ chính là cơ quan.”
Tiểu Từ vui vẻ nói: “Ngươi tiến vào? Bên trong có cái gì?”
– “Đích thật có vô số kể vàng bạc châu báu.”
– “Lần sau mang ta đi xem.”
– “Ngươi không thể đi.”
– “Vì sao?”
– “Bên trong còn có bảy người.”
– “Cái gì?”
– “Người chết.”
Tiểu Từ sắc mặt trắng nhợt, kinh sợ.
– “Lại nói tiếp, bảo tàng này cũng không khó tìm, nhưng nhiều năm qua chưa từng bị động đến, ngươi đoán vì sao?”
– “Vì sao?”
– “Mặc dù có người tìm được vào đến nơi rồi, nhưng không có con dấu Vân thị thì không ra được, chỉ có thể chết ở trong mật thất. Cửa vào mật
thất bị áp lực của nước ngăn cản, chỉ có thể vào mà không có ra, duy
nhất lối ra là dọc theo thông đạo tới nơi này, cửa ra có đặt một cơ
quan, chỉ có con dấu Vân thị mới có thể mở. Bảy người chết ở đó hẳn là
bị nhốt đến chết. Người thiết kế mật thất này phỏng chừng cùng người chế tạo ra kim tỏa là một, đích thật là kỳ tư diệu tưởng, khiến cho người
ta khâm phục.”
Kế Diêu đem con dấu đưa cho Tiểu Từ, Tiểu Từ nhìn
ngọc thạch lóe ra hào quang, kinh ngạc sửng sốt. Phảng phất như một
tuyệt thế mỹ nhân, dụ người ta thân cận nhưng lại giết người vô hình vô
bị. Nàng giống như ngửi thấy mùi máu tanh lưu lại trên con dấu, trong
tiềm thức có chút kháng cự, rốt cuộc không muốn giữ lại.
– “Kế Diêu, ngươi cầm đi.”
Kế Diêu đem con dấu đặt trong tay nàng, ôn nhu nói: “Đặt trong kim tỏa tương đối an toàn, ta khi cần sẽ lấy.”
Tiểu Từ gật đầu tiếp nhận, nhịn sự khó chịu trong lòng đem con dấu cất vào kim tỏa.
Kế Diêu đột nhiên xuất ra một đôi khuyên tai bằng trân châu, đặt ở tay nàng. Châu quang ôn nhuận, trong trẻo như nước.
Tiểu Từ nhìn đôi khuyên tai trong lòng bàn tay, sóng mắt chợt lóe, khẽ cười nói: “Tặng cho ta sao?”
Kế Diêu khụ một tiếng, ngắt lời nói: “Trời tối rồi, quay về ngủ đi.”
Tiểu Từ ngửa đầu, cố ý đùa hắn: “Ngươi mang giúp ta.”
Điệu bộ rõ ràng nếu dám không theo, nàng liền biến thành bá vương ương
ngạnh. Kế Diêu cắn răng, kiên trì cầm lấy hạt trân châu trong tay nàng,
tiến đến vành tai nàng.
Ánh nến chập chờn, tay hắn có chút run
rẩy. Chạm vào da thịt mềm mại của nàng, thế nhưng lỗ tai nho nhỏ lại
giống như tính cách nghịch ngợm ngang bướng của nàng, nửa ngày mới đeo
vào được. Việc đơn giản như vậy, so với thêu hoa còn khó khăn hơn.
Hai viên trân châu yên vị trên vành tai nàng, môi mỏng khẽ vẽ lên một nụ
cười. Nàng cố ý lắc lư qua lại, hai viên trân châu rung lên, trong ngực
hắn khẽ nảy, ngơ ngác nhìn.
Nàng cười rộ lên kiều diễm tươi đẹp
lại tinh nghịch hoạt bát, ánh sáng lưu động trong đôi mắt dính chặt vào
người hắn, truy vấn: “Có đẹp không?”
Kế Diêu như đui nh