
y cũng không phải lỗi của ta, ngươi rõ ràng là ghen tị.”
Kế Diêu một trận run run, đầu hàng.
Tiểu Từ phì cười, nghĩ rằng Tiểu Chu thực sự rất dễ thương, trách không được Kế Diêu và hắn thân nhau, bọn họ tính cách tuy trái ngược nhưng lại có
thể bù đắp cho nhau.
Thư Thư quả nhiên vừa đến thời điểm cơm chiều liền đúng giờ trở về.
Tiểu Chu dường như cùng hắn nói chuyện rất hợp duyên, trên bàn ăn hỏi đông hỏi tây, đối với U Châu tràn ngập sự tò mò.
Tiểu Từ cười cười: “Thư công tử rất nhiệt tình, lúc sáng hắn còn đáp ứng ta muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi đấy.”
Tiểu Chu luôn miệng không ngừng, lập tức thuận nước đẩy thuyền muốn Thư Thư
dẫn hắn vào trong thành chơi. Thư Thư nhìn Tiểu Từ, gật đầu cười cười.
Trước khi Tiểu Chu đi, Tiểu Từ vụng trộm giao cho hắn một cái khăn tay, phân
phó nói: “Một hồi không ở trên xe ngựa, hắn nhất định muốn uống trà,
ngươi giả bộ vô tình đổ trà lên người hắn, rồi dùng khăn này đưa cho hắn lau.”
Tiểu Chu nhận lấy, kích động hỏi: “Có ích lợi gì?”
Tiểu Từ mím môi cười: “Cái này chính là để hắn ở trong hoa lâu vui đến quên cả trời đất.”
Tiểu Chu bừng tỉnh đại ngộ, hắc hắc trộm cười, nhét chiếc khăn vào trong ngực.
Kế Diêu gặp Tiểu Từ cùng Tiểu Chu thần thần bí bí thầm thì, bước lên hỏi: “Làm sao vậy?”
– “Nga, không có việc gì không có việc gì. Ta chính là đang dặn dò hắn phải giữ vững lý trí, bảo trì tỉnh táo.”
Tiểu Chu vỗ ngực: “Song chu đại hiệp nhất định làm tròn sứ mệnh.”
Thư Thư đứng ở bên xe ngựa, khuôn mặt tao nhã cùng thần sắc kia khiến Tiểu
Từ sinh ra ảo giác, dường như Thư Thư ngày hôm đó ở Liễu Sao các là một
người khác.
Thư Thư và Tiểu Chu vừa đi, Kế Diêu lập tức xuất phát. Tiểu Từ muốn đi, lại bị Kế Diêu ngăn lại.
– “Ngươi không biết bơi, thời tiết lại trở lạnh, đi cũng không giúp
được gì. Vả lại, vạn nhất Vân lão bá đến tìm, ngươi còn có thể qua loa
một chút. Ngươi an tâm ở chỗ này chờ ta.”
– “Kế Diêu, ta lo lắng.” Ánh mắt nàng lấp lánh, phảng phất có một tầng hơi nước dày.
Kế Diêu trong ngực mềm nhũn, thấp giọng nói: “Ta chỉ đi xem, không có việc gì.”
Tiểu Từ đặt hai bàn tay lên thắt lưng hắn, lo lắng lưu luyến nhưng lại không nói gì. Hắn hơi hơi cứng đờ, kéo nàng vào lòng, một lúc sau phi thân
phóng đi.
Tiểu Từ chờ ở trong phòng, vừa kích động vừa lo lắng.
Thời gian trôi qua từng chút, cả gian phòng dường như có thể nghe thấy
tiếng tim đập thình thịch. Nàng thử đọc sách, nhưng không thể tĩnh tâm,
cặp mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, mỏi mắt chờ mong.
Qua giờ thìn, đột nhiên, trong phòng kỳ quái vang lên một tiếng động, tựa hồ là tiếng dụng cụ va đập. Tiểu Từ cả kinh, lập tức từ trong hoảng hốt tỉnh
táo lại. Trong phòng chỉ có một mình nàng, cửa sổ đóng chặt, vậy âm
thanh kia từ đâu tới?
Lại một tiếng! Nàng kiềm chế kinh sợ, từ
nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy đầu giường trướng câu đột nhiên
lắc lư lay động va vào nhau, phát ra âm thanh. Âm thanh cũng không lớn,
trong đêm tối vắng vẻ nhưng đặc biệt khiến cho người ta kinh hãi.
Tiểu Từ sởn gai ốc, ngơ ngác nhìn trướng câu kia. Sức nặng của nó sẽ không
dễ dàng bị gió lay động, hơn nữa lúc này trong phòng cũng làm gì có gió?
Kim câu hơi đong đưa, va vào nhưng vật khác, không nhanh không chậm, vừa quỷ dị vừa kinh khủng.
Tiểu Từ muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại sợ hãi đành phải đứng bất động.
Chiếc giường rộng rãi xa hoa, hoa văn chạm trổ tinh xảo, từ trần nhà
buông xuống sa trướng có hai lớp, một lớp mỏng, một lớp dày. Trướng câu
ôm lấy một tầng sa mỏng như cánh ve, kim câu di chuyển, sa mỏng xao
động, như mặt nước lăn tăn gợn sóng, quỷ dị nói không nên lời.
Nàng chậm rãi lui về phía sau, thối lui tới cửa, chỉ thiếu tung cửa bỏ chạy.
Kim câu kia lại bất động. Lẳng lặng treo ở dưới màn trướng, chỉ có sa
trướng mỏng như cánh ve hơi hơi rung động, nhắc nhở Tiểu Từ, vừa rồi
nàng không có nhìn nhầm.
Tiểu Từ ổn định tinh thần, chậm rãi đi qua, trong tay nắm nghiên mực.
Chiếc giường lớn làm từ gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn. Đầu giường điêu khắc một
đôi bình hoa, bên trên cắm hoa sen, ngụ ý muốn sinh quý tử, bên cạnh là
hai vị tiên ngụ ý vợ chồng hòa thuận vui vẻ. Tiểu Từ tỉ mỉ qua sát đầu
giường, trên giường, trần nhà và chiếc ghế trước giường, đều không nhìn
ra kẽ hở nào. Nàng dè dặt giật giật kim câu kia, cũng không có một tia
khác thường.
Nàng lui về phía sau từng bước, trong lòng thoáng
yên ổn, không hề nhìn chằm chằm đồng hồ cát, chỉ nhìn chăm chú vào kim
câu. Nhưng kim câu vẫn không có động tĩnh.
Đột nhiên, mặt sau
giường một khối bản tử kẽo kẹt vang lên, rơi xuống giường. Một bóng đen
phía sau vạc giường trở mình đi ra. Tiểu Từ vội vàng thối lui, nghiên
mực trong tay thẳng ném qua. Nàng đang muốn lớn tiếng kêu cứu, lại phát
hiện người này cư nhiên là Kế Diêu!
Hắn toàn thân ướt sũng, trên tóc vẫn còn dính bọt nước.
Tiểu Từ vừa mừng vừa sợ, tiến lên hỏi: “Ngươi thế nào từ nơi này đi ra?”
Kế Diêu cười cười: “Ta tìm được rồi.”
– “Thực sự?”
Tiểu Từ đang muốn hỏi, Kế Diêu đột nhiên nhìn về phía cửa, sắc mặt ngưng trọng.
Có người gõ cửa, Kế Diêu ngay lập t