
óng cây rậm rạp. Xa xa có thể thấy rõ, những người đó leo lên
xe ngựa ôm cái rương xuống, vừa mở rương ra nhìn. Đột nhiên, đám người
giải tán ngay lập tức. Thân thủ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là được huấn luyện có tổ chức.
Kế Diêu và Tiểu Chu nhìn nhau cười, ba người
từ trên cây nhảy xuống, phi thân đến trước xe ngựa. Tiểu Từ đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Tiểu Chu cười ha ha, nhìn Tiểu Từ nháy mắt một cái.
- “Nha, tiền tài như cặn bã a.”
Quả nhiên tờ giấy viết mấy chữ của Kế Diêu bay trên mặt đất, có mấy vết dấu chân, đang bị gió thổi phiêu phiêu.
Tiểu Từ vô cùng kinh ngạc: “Kế Diêu, trong rương này thực sự là rác rưởi hả?”
Kế Diêu nhịn cười thở dài: “Bọn họ cũng thật không dễ dàng, vẫn luôn muốn trở mình.”
Tiểu Chu đem cái rương trống không đặt lên xe ngựa, ba người quay về Ẩn Lư.
Tiểu Từ thế mới biết, Kế Diêu đã an bài trước hết thảy, nếu tiền của không
có tổn hại, lại trêu chọc bọn cướp một hồi, rõ ràng là chuyện đáng vui
mừng, thế nhưng sắc mặt Kế Diêu lại ngưng trọng, mày kiếm nhíu chặt,
lặng lẽ không nói gì. Ba người trở lại Ẩn Lư, lại đụng phải Thư Thư chuẩn bị xuất môn.
Hắn một bộ dáng tiêu sái, y phục gọn gàng như mới, vẻ mặt ôn hòa. Nhìn thấy Kế Diêu kinh ngạc nói: “Kế công tử không phải là muốn vào thành sao,
nhanh như vậy đã trở lại?”
Kế Diêu mang theo vẻ vân đạm phong khinh tươi cười, nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Phải.”
Thư Thư vén vạt áo phía trước, đối Tiểu Chu cười cười: “Công tử có muốn một cô nương Bế Nguyệt lâu?”
Tiểu Chu đỏ mặt, vội vàng xua tay.
Thư Thư cuối cùng chắp tay, lên xe ngựa hướng về nội thành.
Kế Diêu khoanh tay ngưng mi, nhìn chiếc xe ngựa xa xa, có chút suy nghĩ.
Tiểu Từ thấp giọng hỏi: “Ngươi hoài nghi hắn?”
Kế Diêu mím môi, bất giác nói: “Ba người đều có thể?”
- “Còn có ai nữa?”
- “Vài ngày nữa sẽ nói cho ngươi.”
Kế Diêu quay người lại, đối Tiểu Chu cười cười: “Không có việc gì, ngươi nếu muốn đi chơi, cứ tùy tiện thôi.”
Tiểu Chu cứng quai hàm, nghiến răng nói: “Được lắm, ngươi cũng đừng trông mơ giải khát, theo ta cùng đi.”
Khóe miệng Kế Diêu giật giật, vội nói: “Huynh đệ ngươi đừng hiểu lầm. Ta để
ngươi tùy tiện dạo chơi, cũng không có ý nghĩ gì khác.”
Tiểu Chu chớp chớp mắt, phản pháo hỏi một câu: “Thật sự không có ý tứ gì khác?”
Kế Diêu cẩn thận gật đầu, trưng ra bộ dáng quân tử quang minh lỗi lạc
thẳng thắn vô tư, chỉ có ngón tay đặt ở sau lưng hơi giật giật.
Tiểu Từ ôm cánh tay nhìn hai người đấu võ mồm, hứng thú xem trò.
Ngày thứ hai, xe ngựa vẫn như cũ đường hoàng khởi hành, đi được một lúc, lại gặp phải tình huống giống ngày hôm qua. Tiểu Từ nhìn chiếc rương trên
xe ngựa được mở ra, có phần sầu muộn: “Thế này, chúng ta bao giờ mới vận chuyển đến nội thành.”
Kế Diêu không vội không chậm nói: “Chớ vội, sẽ nhanh thôi.”
Tiểu Từ đề nghị đổi lộ tuyến khác. Kế Diêu nhưng hết lần này đến lần khác cứ khư khư như cũ, đúng hạn mỗi ngày sáng sớm tinh mơ xuất hành, gặp phải
đám người bịt mặt đột kích lập tức triệt để rút lui, tùy ý bọn họ mở ra
những thứ rác rưởi trong hòm.
Hắn không phải là người thích chơi đùa người khác, một lần thì thôi đi, đằng này vẫn đùa giỡn bọn họ như vậy là có ý gì?
Tiểu Từ bắt đầu lo lắng không yên, lo lắng buổi tối đi ngủ có người đánh
lén, mỗi đêm đều cẩn cẩn dực dực, nhưng Ẩn Lư vẫn yên ổn như thường.
Trong lòng Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy Thư Thư rất đáng nghi. Mặc dù Vân Trường An tỏ rõ chưa từng nói với hắn chuyện bảo tàng, có điều hắn kỳ quái xuất
hiện, hành tung cũng thần bí khó lường, một loại khả năng là Vân Trường
An cố ý giấu diếm tình hình thực tế, khả năng khác là hắn âm thầm phái
người theo dõi, hơn nữa Kế Diêu dụ dỗ trắng trợn như thế, bảo tàng vừa
lộ diện thì có người đến, người giật dây tám chín phần là hắn.
Thế nhưng Kế Diêu cố tình không đi làm rõ, nhìn thấy Thư Thư vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Tiểu Từ thiếu kiên nhẫn, đối với Thư Thư đã không còn hòa nhã. Càng suy xét
càng cho rằng Thư Thư đến U Châu nhất định là theo bọn họ mà đến, có dự
tính khác.
Ngày thứ ba, hết thảy như cũ.
Những người đó
năm lần bảy lượt phải ngửi mùi phân lợn, sớm tức giận không chịu nổi.
Vừa thấy Kế Diêu và Tiểu Chu bọn họ liền rút lui, cư nhiên ngay cả rương sắt cũng không cần.
Kế Diêu đứng ở xa xa cười cười, đối Tiểu Chu gật đầu.
Ngày thứ tư, những người bịt mặt rõ ràng có chút sốt ruột, mặc dù có khăn
che mặt, cũng thấy rõ sự tức giận cùng phẫn hận hiện lên trong mắt. Động thủ so với mấy ngày trước vô cùng hung ác tàn nhẫn. Đáng tiếc, Tiểu Chu và Kế Diêu không ham chiến, chắn mấy chiêu rồi phi thân rời đi.
Người cầm đầu hạ giọng căm hận kêu lên: “Một ngày bọn chúng không bỏ chạy,
thì ngày đó cùng bọn chúng chém giết một hồi, báo thù nhục nhã mấy ngày
qua. Rút lui!”
Tiểu Từ cùng Tiểu Chu nấp sau cây đại thụ đắc ý
cười sảng khoái. Chờ những người đó đi hết. Kế Diêu trở lại chỗ cũ, Tiểu Chu đánh xe, lúc này cũng không quay về Ẩn Lư, mà là nhắm thẳng hướng
nội thành đi.
Tiểu Từ cả kinh nói: “Kế Diêu, hôm nay trong rương là thật?”
Kế Diêu mỉm cười gật đầu.
- “Nguy hiểm thật, lỡ bọn họ mở rương