
g nói tiếp, đứng dậy mở cửa.
Tiểu Từ quay đầu nhìn, chỉ thấy Kế Diêu và Thư Thư đều thần thanh khí lãng,
sắc mặt bình thản yên tĩnh. Nàng có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng hai
người ở trong phòng sẽ có một phen khẩu chiến, không nghĩ tới lại không
tiếng động đi ra như thế này, xem ra nam nhân trong lúc giao chiến quả
nhiên thâm trầm hơn nhiều.
Kế Diêu quay người lại chắp tay cười:
“Thư công tử nếu đã là người u Châu, lại là hào phú, nói vậy chắc chắn
cùng thứ sử đại nhân cũng có lui tới, có thể thỉnh Thư công tử đưa đường dẫn kiến không? Ta muốn đến bái kiến Vân đại nhân một chút.”
Thư Thư hơi ngẩn ra, liền sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Tiểu Từ âm thầm huých vào khuỷu tay Kế Diêu, hắn quay đầu cười, hơi hơi gật
đầu, giống như muốn làm cho nàng yên tâm. Ngại Thư Thư ở bên, Tiểu Từ
cũng không hỏi Kế Diêu vì sao phải đi tìm Vân Dực.
Kế Diêu đứng
trước phủ đệ thứ sử đưa cho thị vệ thư giới thiệu của An vương gia, sau
một lát, mọi người được mời vào chính sảnh phủ thứ sử.
Nhìn thấy
Vân Dực, Tiểu Từ nhất thời sửng sốt! Nguyên tưởng rằng thử sử thế nào
cũng hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới Vân Dực dĩ nhiên là một người trẻ tuổi tác phong cử chỉ nhẹ nhàng, vừa có sự nho nhã của văn nhân lại có
sự uy mãnh của võ tướng, dáng vẻ đường hoàng, khí vũ bất phàm.
Hắn và Thư Thư dường như rất quen thuộc, chào một tiếng rồi chuyển hướng
sang Kế Diêu nói: “Nguyên lai là bằng hữu của An vương điện hạ, thất lễ
thất lễ.”
Kế Diêu cũng không biết trong thư của An vương gia có
đề cập đến mình, nếu không phải để thu xếp ổn thỏa bảo tàng, hắn nhất
định không đến đây bái kiến Vân Dực, vì thế hắn tiến lên thi lễ nói:
“Không dám nhận. Tại hạ đến bái kiến Vân đại nhân là có việc muốn nhờ.”
Vân Dực vươn tay, vô cùng khách khí nói: “Kế công tử cứ nói thẳng.”
- “U Châu là binh gia trọng địa, Đại Yến vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ đói. Trước mắt, thảo dân có của cải tổ tiên để lại, muốn quyên cho
triều đình củng cố tuyến phòng ngự cho U Châu.”
Vân Dực bật dậy, giống như không thể tin được, một đôi mắt phượng sáng rỡ nhìn thẳng Kế Diêu.
Thư Thư dường như cũng kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên không nói.
Thanh âm Vân Dực có phần kích động, vội hỏi: “Những lời Kế công tử nói là thật?”
- “Quân tử nhất ngôn, một lời nói ra há có thể thu về. Kế mỗ sớm đã có tâm tư này, thỉnh Vân đại nhân thành toàn.”
Vân Dực thở dài một tiếng: “Kế công tử, U Châu thời gian qua mùa màng thất
bát, mấy năm gần đây xuân hạ hạn hán, thu về thì gặp thiên tai. Triều
đình không những giảm thuế còn muốn cứu trợ thiên tai, ngân khố cũng
xuất ra một khoản đáng kể. Nhưng là năm rồi Đại Yến gây chiến, triều
đình dường như muốn bỏ mặc, không có ý tứ cố thủ. Đối với Đại Yến, U
Châu quả thật là miếng thịt mỡ, một lòng muốn đoạt được, sát nhập với
đất của Đại Yến.”
Kế Diêu nói: “Thành U Châu gần biên giới tiện
tay cướp đoạt, Đại Yến thấy con mồi ngon trước mắt, quyết không dừng
tay. Rất nhanh Đại Yến sẽ quay trở lại, Vân đại nhân phải đề phòng.”
- “Kế công tử nói không sai, theo mật báo, Mộ Dung Hàn đang tập hợp
lương thảo cho đại quân, xem ra là muốn ngự giá thân chinh. Đầu tháng ta đã báo cáo lên triều đình, cứu viện sợ rằng cuối tháng mới tới. Không
nghĩ đến Kế công tử đại nghĩa như vậy, thật đúng là trời giúp ta, mang
tới cho ta một quý nhân. Trong thư của An vương điện hạ cũng khen ngợi
Kế công tử rất nhiều, quả nhiên không giả.”
Kế Diêu nhũn nhặn cười cười, nói: “An vương điện hạ quá khen. Thỉnh Vân đại nhân phái người đi theo ta.”
Vân Dực đứng lên cư nhiên khom người, cất cao giọng nói: “Đa tạ Kế công tử hào hiệp.”
Kế Diêu vội vàng đỡ cánh tay hắn, nói: “Không dám không dám, Kế mỗ chẳng qua là mượn hoa hiến phật mà thôi.”
Thư Thư trầm tĩnh ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt âm tình bất định, giống như cực
lực che giấu một tia lo âu. Kế Diêu quay đầu đối Thư Thư cười nói: “Thư
công tử không ngại đi hỗ trợ cùng tại hạ chứ, bảo tàng vừa vặn ở Ẩn Lư.”
Thư Thư kéo kéo khóe môi, cười có chút gượng ép.
Vân Dực cất cao giọng nói: “Chờ ta an bài cho đám thuộc hạ liền xuất phát.” Ẩn Lư vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện gần trăm binh lính, Vân Trường An mở cửa trong nháy mắt tựa hồ sững sờ đứng tại chỗ. Kế Diêu đối Tiểu Chu gật đầu, Tiểu Chu
ngay lập tức đi Lạc Tuyết tuyền.
Kế Diêu đỡ cánh tay Vân Trường An, cẩn thận nói: “Vân lão bá, ta có chuyện quan trọng muốn cùng lão bá thương nghị.”
Ánh mắt Vân Trường An dán chặt trên người Vân Dực, cực gian nan thu hồi,
hốt hoảng nói một tiếng “Hảo”, thanh âm có chút khàn, tựa hồ cổ họng có
vật gì chặn lại.
Kế Diêu quay đầu nói với Vân Dực: “Vân đại nhân, thỉnh chờ ở đại sảnh.”
Vẻ mặt Vân Trường An không yên, chòm râu bạc khẽ nhúc nhích, đóng cửa lại
vội hỏi: “Kế công tử, vì sao đột nhiên dẫn những người này đến?”
Kế Diêu nghiêm mặt nói: “Vân lão bá, ta biết lão bá một lòng muốn phục
quốc, thế nhưng công bằng mà nói, vương triều nhà họ Triển lập căn đã
trăm năm, thiên hạ thái bình, ngoại trừ Đại Yến xâm lược, nền móng cũng
không dao động, lòng dân ổn định. Vân thị muốn phục quốc thực sự r