
tiếng nồi lẩu sôiùng ục
thì có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới độ không thể chịu nổi, thếnên tôi
đành kiếm chuyện để nói: “Ha ha, em vẫn muốn tới đâynhưng cứ bận luôn,
thế mà lúc tới đây rồi lại phát hiện ra đồ ăn cũngchẳng ngon như mình
vẫn nhớ”.
Anh cười: “Phải, có lẽ trong lòng ai cũng mơ tới những thứ to táthơn, mới
cảm thấy bên ngoài tốt, thực ra lại không phải như thế”. Tôi có cảm giác như mình vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, không dám nóithêm, chỉ yên lặng cúi đầu gắp rau ăn tiếp.
Nhưng anh cứ như được lên dây cót, nói tiếp: “Nhưng lại có nhiềungười quá
ngốc, cứ mãi đuổi theo mộng tưởng của bản thân, mà đánhmất đi thứ bản
thân thực sự cần”.
Tôi cảm thấy khó chịu, từ đầu tới cuối đều khó chịu. Tôi khôngthông minh,
không thể nói một hiểu mười, càng không có chút tự tinnào của nữ chính,
tự biết bản thân mình được bao nhiêu vệ tinh vâyquanh theo đuổi. Tôi
nhát gan, phản ứng chậm, tự biết thân biếtphận nên cũng chẳng dám mơ
mộng hão huyền. Nếu anh hối hận rồi,nếu anh muốn quay lại thì cứ nói
thẳng ngay ra cho em biết, có đồngý hay không là một chuyện, nhưng xin
đừng dùng phép ẩn dụ ám chỉgì đó, em không có dây thần kinh văn chương,
cũng không có tầmnhìn xa tít tắp, em thực không hiểu, không dám tin.
Anh coi Tống Tử Ngôn - người ta gọn gàng dứt khoát bao nhiêu,người ta có
thể nói rõ ràng rành mạch rằng “Cô không đáng”. Sao Tô Á Văn nhà anh lại dùng dà dùng dằng như thế chứ, cứ cầm cảbó cỏ xanh tươi thỉnh thoảng
đưa đưa trước mũi, thỉnh thoảng lại cọcọ vào miệng người ta, nhưng quyết không để người ta được nếmthử. Đừng bắt em phải đoán nữa, quy tắc thứ
nhất trong đầu con lừa cứngcổ như em là, thứ không đưa được vào trong
miệng không thể coi làthức ăn.
Tôi có cảm giác mặt mình đã chuyển sang trạng thái cứng đờ, thựcsự là không muốn nghe nữa, bèn khua khua đũa nói lảng sangchuyện khác: “Đừng chỉ
nói không thế, anh ăn đi.”
Anh đột nhiên ngưng nụ cười, cầm đũa nhìn tôi, giống như hai nămtrước trợn
mắt nhìn dáng vẻ xấu xí khi ăn của tôi: “Trước khi ăn anhkể chuyện cho
em nghe được không?”.
Cứ cho là thi vào cao đẳng cũng chỉ là vươn đầu ra trước đao, dù anhcó tới, đừng treo tôi ở đó là được, tôi gật đầu: “Kể đi”.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Trước đây có một ngọn núi, trên núi cómột con
đường, có một chàng trai và một cô gái leo núi. Nhưng côgái kia le o
nhanh quá, chàng trai không đuổi kịp, dần dần, ngay cảbóng của cô ấy
cũng không thấy đâu. Lúc chàng trai đang hoangmang, anh ta gặp được một
cô gái khác, chàng trai này nghĩ dù saocũng chẳng đuổi kịp bóng người
kia, mà cô gái này lại thú vị, cứ đicùng cô ấy cũng hay. Nhưng đi được
một thời gian, bỗng nhiên anhta thấy có một người đứng ở sườn núi vẫy
tay với mình. Anh ta nghĩdù sao cô ấy cũng là người đầu tiên mình gặp,
huống hồ, đã mấy ngàykhông gặp cô, anh nhớ cô. Cuối cùng anh nói với
người tới sau, anhđã tìm được người cũ rồi, không thể đi tiếp với cô, cô hãy đi thongthả một mình thôi”.
Ngừng lại một chút, anh hỏi: “Em nói coi, người này có khốn nạnkhông?”.
Đôi đũa của tôi ngừng giữa không trung, không biết nên nói gì, chỉxấu hổ
cười cười. Anh lại tiếp tục nói: “Anh chàng này bỏ rơi cô thứ hai, lại
đuổi theocô thứ nhất. Lẽ ra anh cũng phải mãn nguyện chứ, nhưng khi ở
bênngười thứ nhất, anh ta vô thức nhớ về người thứ hai kia, anh ta
bắtđầu nghĩ là thói quen, cứ từ từ rồi sẽ hết thôi. Nhưng thói quen
nàyquá đáng sợ, hai năm cũng không hề mất đi. Sau hai năm anh ta gặplại
người tới sau kia, nhưng cô ấy đã có bạn đồng hành khác rồi, anhta trợn
tròn mắt nhìn, lần đầu tiên biết thế nào gọi là ghen tỵ, vì cảmgiác này
là ghen tỵ, nên anh ta mới hiểu cảm giác kia không phải làthói quen, mà
là thứ tình cảm thời gian cũng không thể xóa nhòađược. Em nói coi, anh
ta có đáng đời không?”.
Ngay cả cười tôi cũng không cười nổi, chỉ có thể uống nước ừng ực. Anh không để ý, chỉ nói: “Có lẽ anh chàng ấy không tệ như thế, anhta nghĩ như thế này, kiếp này mình đã sai rồi, sai tới mức không thểquay lại được nữa.
Cái anh ta có thể làm là đi qua những con đườnghọ đã từng đặt chân tới,
càng nghĩ càng nhớ. Nhưng ngày kia, trênđường, anh ta đã gặp cô gái ấy,
vẻ mặt lưu luyến giống anh ta”. Anhnhìn tôi, mắt sáng rực, “Em nói coi
thế nghĩa là gì, cô gái kia đãquên anh ta chưa, họ có thể quay lại với
nhau không?”. Tôi lắc đầu: “Không biết”.
Anh chưa chịu tha, “Nếu là em thì sao? Em làm thế nào?”. Tôi cười khổ,
“Người trên đường nhiều như thế, có lẽ người ta sớmtìm được bạn đồng
hành mới, huống hồ lối rẽ lại nhiều thế kia, chodù có quay đầu lại cũng
chưa chắc thấy được người đó, nói gì tới việcquay lại”. Anh cúi đầu, lâu sau mới nói: “Nếu anh tìm thấy cô ấy thì sao?”.
Tôi ngẩng đầu: “Hoặc thời gian đã xóa nhòa tình cảm của cô ấyrồi?”. Anh im
lặng trong thoáng chốc, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Emđã không còn
yêu anh s ao?”. Tôi nhìn vào mắt anh, trong ấy có những tia sáng rực rỡ, không biếttrả lời ra sao. Nếu tôi có chí khí một chút, chắc chắn sẽ gật đầu,mắng cho anh ta một trận, nói bà đây đã hoàn toàn quên mi rồi,
bàđây không yêu