
nên
không gặp được cậu ta. Mà hồi trước, cứnghĩ tới chuyện thân
phận hai đứa hoàn toàn khác nhau, trong lòngcũng tự động kiếm cớ tránh
mặt cậu ta. Nhưng giờ thì giữa hai chúngtôi đâu còn mâu thuẫn gì, tôi
khua khua đôi đũa trong tay: “TócVàng! Tóc Vàng! Qua đây!”. Cậu ta nghe
tiếng tôi gọi, quay người lại nhìn, nhưng vẫn đứng đờ tạiđó. Tôi vẫn vẫy vẫy tay, cười niềm nở: “Qua đây ăn chung đi!”Cậu ta do dự một lát mới
bưng khay cơm đi tới. Cậu nhóc vừa ngồi xuống là tôi ké o ngay cái mặt
nạ giả vờ niềm nởxuống, cầm đũa gõ một cái vào đầu Tóc Vàng: “Gọi thì cứ qua đâyđi, còn ỡm ờ thế làm gì?”. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại uể
oải cúi đầu ăn, không nói tiếngnào. Cái thằng nhóc này muốn đọ gan với
tôi đấy à, có gì thì cứ nói thẳngra cho rồi, tôi ghét nhất là phải đi
nịnh nọt ai, thế nên cũng cúi đầugắp thức ăn, coi như không có cậu ta.
Tóc Vàng đang nâng sĩ diện lên cao, kết quả là nhìn tôi cứ im lặngkhông
nói câu nào lại thấy bứt rứt, lén nhìn tôi mấy lần rồi lầm bầmgiải
thích: “Là tôi mệt quá nên mới không muốn nói gì thôi”. Tôi khua khua
đôi đũa, cằn nhằn: “Thú vui ngày thường của cậukhông phải là coi phim ma à? Làm sao mà mệt được hả?”. Ngay cảnói cũng không nói được?Tóc Vàng ấm ức nói: “Mấy hôm rồi chưa ngày nào được nghỉ, đêmqua còn phải từ Mỹ về
gấp”. Mặt tôi đông cứng, ngay cả đũa cũng dừng lại giữa chừng, lúc này
tôimới nhớ ra Tóc Vàng tới Mỹ cùng Tống Tử Ngôn, tôi cố che giấu né tmặt thoáng đổi sắc, vội vàng và mấy miếng cơm liền. Có lẽ nuốtmạnh quá,
trong lòng có chút khó chịu. Cậu ta hỏi: “Sao cô lại…”. Tôi không muốn
nghe, lại gõ đũa vào đầu cậu: “Lại cái gì mà lại? Ănđi!”. Tóc Vàng nhìn
tôi oán trách, cũng cúi đầu ăn, nhưng tôi vẫn ngheđược cái giọng khổ sở
nhỏ rí của cậu: “Tôi chỉ muốn hỏi sao cô lạiăn toàn món cay thế kia thôi mà…”. Tôi vẫn giữ bộ mặt ngầu ngầu ngồi ăn, làm bộ chả nghe thấy gì cả.
Tan làm, đứng lại trước cửa công ty theo thói quen. Mãi mới nhớ ra,thực ra
đã không cần phải đợi ai kia nữa rồi. Năm giờ chiều ngày hè ,ánh nắng
vẫn gay gắt tới phát sợ, nhìn lại con đường nhựa, có gì đóloang loáng
khiến người ta cay mắt, đành nhắm mắt lại rồi mở ra, rồimới từ từ đi ra
khỏi công ty. Còn chưa đi ra ngoài, Tô Á Văn đã gọiđiện tới, hẹn tôi
cùng đi cơm. Tôi đứng cạnh đường chờ chưa tới mấyphút đã thấy anh đến,
anh dừng xe, mở cửa, đang cúi người định chuivào trong, tôi không kìm
được quay đầu lại, vừa lúc thấy một bóngdáng quen thuộc xuất hiện trước
cửa công ty, quần áo thẳng thớm,đang bước thong dong, vẫn tuấn tú tuyệt
vời như xưa.
Hắn liếc mắt nhìn qua chỗ tôi, chỉ liếc qua, giống như nhìn người quađường, không để ý, không bận tâm, dường như chẳng có quan hệ gì,ánh mắt trượt
qua vô tình, không hề dừng lại chỗ tôi tới nửa phút. Lòng tôi chợt lặng
xuống như ánh mặt trời đang dần tắt…Cả nụ cười cũng cứng ngắc, Tô Á Văn
phát hiện ra, hỏi: “Sao thếem?”, rồi cũng đảo mắt nhìn theo tôi, anh
ngẩn người, nụ cười trênmôi cũng nhạt đi. Tôi lên xe, cố nói giọng ung
dung: “Em đói tới chết mất, anh tínhcho em ăn gì đấy?”. Anh cũng cười,
chỉ là có chút hoảng hốt: “Gì cũng được”.
Từ hôm ấy, tô i cố tình ra về muộn hơn, thực ra anh cũng bận, tôi tuykhông bận lắm, nhưng đi làm cũng chiếm phần lớn thời gian, hẹn hòcũng chỉ là
đi coi phim vào cuối tuần, còn bình thường toàn là tanlàm, cùng nhau đi
ăn, ăn xong thì anh lái xe đưa tôi về. Kể cũng tội cho tôi vẫn phải ở
vùng ngoại thành, yêu đương thế này,ngoài sống chung ra mới có thể giải
quyết được, còn không có vội vãthế nào cũng chẳng có thời gian. Nhưng
quan hệ của chúng tôi là quan hệ cua đồng!
Hơn nữa, trong thâm tâm, tôi vẫn mong quan hệ của chúng tôi là
thếnày!!Nhưng nhiều khi nhìn anh ngày ngày đi làm, mệt mỏi mà vẫn phải
láixe đưa tôi về, lại thấy thương thương. Có lần tôi thấy tội quá,
bảoanh: “Đừng đưa em về nữa, anh cả đi cả về cũng phải mất hơntiếng”.
Anh nói: “Em đi một mình anh lo lắm”. Tôi trấn an anh: “Không sao, em có cu li mà”. Anh cau mày: “Nam à?”. Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh vẻ giận dỗi lại vội vàng giải thích:“Tóc Vàng giống như cún cưng của em thôi,
anh việc gì phải bậntâm coi một con cún là đực hay cái chứ?”Anh hỏi:
“Tóc Vàng?”Tôi gật đầu: “Là giám đốc Triển của công ty, nhỏ tuổi hơn em, tuyệtđối không ăn hiếp!
Hơn nữa nhìn còn yếu đuối hơn cả em, anh nóicoi một hủ nữ như em sao có
lòng dạ nào mà chà đạp cậu ta chứ?Đương nhiên là phải dâng cậu ta cho kẻ khác chà đạp rồi!”. Ánh mắt anh trở nên kỳ quặc: “Em… quen cậu ấy à?”.
Tôi nghĩ một chút rồi nói:”Là bạn ăn cơm, thỉnh thoảng là bạn coiphim”.
Anh nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái: “Em biết quan hệ của cậu ấy…và anh
ba không?”. Lâu lắm rồi chúng tôi mới nhắc tới Tống Tử Ngôn, tôi vờ tròn mắt,trả lời ngây thơ: “Biết chứ, không phải Tóc Vàng đang ở nhà củatổng giám đốc hay sao”.
Anh lắc đầu: “Anh chỉ không ngờ là em cũng biết”. Rồi lại im lặng, tôi hắng giọng tranh nói trước: “Nhưng nói thật, anhđừng đưa em về mỗi ngày nữa, anh coi vành mắt anh đã đen nhưđánh than vào rồi kìa, nhan sắc diễm lệ
này khiến cho em sao có thểchịu