
ũa của mẹ tôi bị lỗi, tay bà trống trơn, đôiđũa lăn
tròn trên bàn rồi rơi xuống đất. Tiếng vang đủ đánh thức mẹtôi đang
trong tình trạng hóa đá bình thường trở lại, bà chớp mắt mấycái, lắc lắc đầu rồi mới run rẩy hỏi Tống Tử Ngôn: Cậu cậu vừagọi tôi là gì?.
Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh uống một ngụm nước, bìnhtĩnh nhìn ba
người chúng tôi, cuối cùng bình tĩnh tuyên bố: Con vàTần Khanh, chiều
nay đã kết hôn rồi .
Mặt nước lặng sóng đột nhiên nổi trận phong ba, mẹ trợn tròn mắtnhìn tôi vẻ không tin nổi: Con gái à! Xã hội trung thực, mẹ màycũng rất đáng tin
nha. Con chỉ vì mấy tệ tiền trang điểm mà bất chấptất cả sao? .
Tôi bị ánh mắt đau khổ và câu hỏi đau đớn của mẹ hạ gục! Sao mẹtôi có thể
rút ra kết luận hùng hồn thế kia chứ?Mãi tới khi tôi đã lấy lại được
tinh thần thì bố mẹ đã bắt đầu hăng háithảo luận với Tống Tử Ngôn cả
đống việc, ví dụ như tiệc cưới, kháchmời, nghi lễ.
Chẳng có tí tức giận vì con gái mình bị dụ dỗ cả! Thậm chí ngay cảđứa con gái bị dụ dỗ của mình tức giận cũng làm như không thấy!Sau N lần phản đối
yếu ớt không thành công, nhìn cảnh bọn họ bỏ lơđương sự, tự tiến hành
đàm phán ba bên, tôi không khỏi cảm thán Hóa ra tôi ở nhà lại không được yêu thương đến thế, cái recyclebin Tống Tử Ngôn vừa xuất hiện một
cái, bố mẹ đã thẳng tay nhanhchóng delete tôi rồi.
Trải qua ba ngày thương lượng, vi tính của tôi và recycle bin cũng ký được thỏa thuận với nhau.
Nghi thức cưới được bên nhà trai tổ chức, còn ảnh cưới do bên nhàgái chụp.
Mẹ tôi nói hồi trước chỗấy là nơi chụp bức ảnh chung đầutiên của ông bà
ngoại, bức ảnh cưới đen trắng hồi đó của bố mẹ cũngchụp ở đó, cứ cho là
một di sản văn hóa tinh thần không thể quênhoặc thiếu của gia đình
chúng tôi đi.
Hôm sau tới đó mới phát hiện, cửa hàng chụp ảnh bé tẹo ngày xưagiờ đã thành ảnh viện lớn, chọn được kiểu dáng váy áo ưng ý, chúngtôi mới bắt đầu
chụp. Phần hậu kỳ có thể photoshop ảnh, thế nênkhông cần lo cho cái eo bánh mì của tôi, còn có mấy bộ váy rõ đẹp,tôi đành từ bỏ sựấm ức không
cam lòng qua một bên, lại thêm TốngTử Ngôn chịu phối hợp trước ống kính, tôi chụp ảnh cũng khá là happy . Từ trong nhà tới ngoài trời, chụp hết
ba ngày, khi tấm ảnh cuối cùngđã chụp xong, khi tôi vào phòng thay đồ
thì bà chủảnh viện cũng đitheo. Nghĩ tới mấy con số long lanh trên bảng
giá, tôi hùng hổ liếc bàta một cái đầy oán giận, sao bà không đi ăn
cướp. Không ngờ bà tanhìn thấy, còn đi lại chỗ tôi.
Tôi toát mồ hôi hột, không lẽ bà ta định làm khó dễ cho phần chỉnhsửa hậu
kỳ ảnh của tôi? Nhưng bà ta còn tươi cười vui vẻ, tay cầmmấy tờ giấy,
bắt chuyện với tôi: Cô Tống .
Kiểu xưng hô này có chút gượng gạo, tôi gật đầu cười.
Bà ta nói: Chuyện là thế này, ảnh cưới của cậu Tống chụp nhìn rấtđẹp, sắp
tới ảnh viện chúng tôi định làm một bộảnh cưới mới, chonên muốn .
Câu đầu tiên khiến tính tự mãn của tôi bay cao bay xa, không kìmđược sung
sướng: Nên muốn mời chúng tôi làm người mẫu, chụpthêm một bộ nữa phải
không? .
Bà chủ nhìn tôi, mắt lóe lên, nói: Phải, chúng tôi nhất định sẽ trảtiền thù lao .
Vừa có ảnh cầm tay, lại có tiền bỏ vào túi, quá tốt, tôi vội vàng gậtđầu: Được .
Bà ta hơi ngập ngừng: Chúng tôi đã hỏi qua cậu Tống, nhưng cậuấy không đồng ý .
Tôi ưỡn ngực, dõng dạc: Tôi quyết là được .
Bà chủ lắc đầu: Cái này cần chữ ký của đương sự.
Không phải tôi cũng là một trong hai đương sự sao? Ánh mắt bà ta lại lóe lên một chút, đắn đo: À cái chính là cậuTống đồng ý cơ.
Tôi cầm tờ hợp đồng trong tay bà ta, vỗ ngực đảm bảo: Yên tâm, cứđể đó cho tôi.
Vào phòng chờ, tôi đặt tờ hợp đồng xuống trước mặt Tống Tử Ngôn,ngọt nhạt nói kiểu như dỗ trẻ con: Ký đi, ký đi .
Hắn cau mày: Mấy người ấy tìm em à? .
Tôi khoe khoang: Đó là chuyện đương nhiên, ảnh của em độc đáotuyệt đẹp
khiến bọn họ đã nhìn qua ngàn người mà vẫn động lòng,cứ năm lần bảy lượt mời em làm người mẫu, tốn biết bao nước bọtem mới miễn cưỡng đồng ý đó.
Hắn liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: Có phải em hiểu nhầm gì không?.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: Em hiểu nhầm cái gì? Anh coi đây làchuyện tốt đi,
chúng ta chụp ảnh, người ta lại trả tiền, em đang nghĩcho anh đấy .
Hắn hờ hững: Không cần .
Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợnmong
muốn của bản thân: Bộảnh của bọn mình em mới được mặccó mấy bộ thôi, mà
váy cưới trong đây nhiều thế này, bộ nào em cũngmuốn mặc hết, em cũng
đâu ép anh phải chụp với em đâu. Giờ vừahay có cơ hội này, anh chiều em
chút đi.
Phản ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôilà đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: Cũng muộn rồi, về sớmđi .
Tôi bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên nhữngbộ váy
cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ, nàotrắng, nào
hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống, lẩmbẩm như ma nữ: Có
người suýt chút nữa đã kết hôn một lần rồi,ảnh cưới cũng được chụp rồi,
giờ sao lại là trong trắng kia chứ, làmsao hiểu được người cả đời chỉ
kết hôn một lần duy nhất. Trước đâyngười ta đã chụp một lần rồi, giờ lạ