
cũng
không muốn nhìn thấy anh ta nữa! .
Tiếng mẹ tôi từ bên trên truyền tới: Đây là cháu trai của dì Lý, chỉhơn con
có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêmxêm tuổi nhau,
sao lại vô ý thế hả.
Tôi lắc mạnh đầu trong lòng bà: Không được, có anh ta thì khôngcó con, có con thì không có anh ta!.
Gã kia cũng cuống lên, giọng cao lên mấy bậc: Em làm sao thế?Lúc nãy anh
cũng đã nói gì đâu, dù chúng ta đã cùng đi xem mặt, anhlại cầu hôn với
em, nhưng em cũng đừng vì vui quá mà khóc thếchứ? .
Vốn dĩ tôi có khóc đâu, nhưng nghe gã nói xong, tôi lại muốn khócthật.
Đương lúc nước mắt sắp trào ra thì một giọng nói lạnh lùng dưới bamươi bảy phẩy s áu độ C vang lên: Đi xem mặt? .
Giọng nói quen thuộc khiến người ta sợ hãi, tôi cứng cả người lại,chậm rãi
ngẩng đầu lên thì thấy Tống Tử Ngôn đang đứng cạnh đó,cười rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, tới mức không thể dịu dàng hơnđược nữa.
Chỉ liếc qua mặt hắn một cái thôi, tôi đã phải vội vàng cúi đầu Quáquá quá
quá quá đáng sợ! Lại chui vào lòng mẹlần nữa, mẹ, đêm naycon phải ngủ
với mẹ, không thì chắc chắn con gặp ác mộng mất!Mẹ tôi còn ngây thơ vui
vẻ hỏi: Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây? .
Tống Tử Ngôn đáp: Cháu với chú phải ra ngoài, phát hiện ra haingười quên không đem theo chìa khóa nên mới đưa qua đây cho cô.
Cũng may là cháu nhận lời đem chìa khóa qua đây, không thì sao cóthể nghe
được chuyện hay tới thế. Đi xem mặt, cầu hôn, anh có nênchúc mừng em
không nhỉ, Tần Khanh .
Mấy từ cuối cùng, giọng của hắn mềm đi tới ba độ, nhưng tôi cảmthấy nhiệt
độ sau lưng phải giảm tới ba mươi độ, băng đá kết lại ầmầm, tôi gục trên đùi mẹ tôi, run hết cả người.
Cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra tình thế bây giờ là gì, liền giải thích: Cháu
đừng hiểu lầm, Tiểu Tống ạ, Tần Khanh nó có đi xem mặt lúccháu đã tới
đâu, ngay sau hôm nó về nhà là đi đấy chứ.
Hu hu, mẹ, xưa mẹ toàn làm người áp bức, nay đừng làm ngườitrung gian
chứ, thế này không phải là càng nói càng chết sao?Quả nhiên, Tống Tử
Ngôn vừa nghe thấy xong thì giọng cũng nhãora tới mức vắt ra được nước: Hôm sau? À, Tần Khanh, anh có nênkhen em hành động nhanh không nhỉ? .
Mẹ tôi vẫn chưa thèm nhận ra tình hình bây giờ, còn xen vào giảithích: Cái này cũng không thể trách nó được, lúcấy nó còn nghĩchia tay hẳn với
cháu, cả đời này không gặp lại nhau nữa cơ mà.
Mẹ! Mẹ hối hận năm ấy đẻ ra con nên giờ muốn mượn tay Tống TửNgôn giết chết con sao!!! Cả đời này không gặp lại nhau? . Tống Tử Ngôn nhắc lại lần
nữa,mỉm cười! Hắn nở nụ cười kinh dị, Rất tốt .
Tôi vội vàng bịt tai lại, quá quá quá quá quá quá đáng sợ! Mẹ, saunày con
phải ngủ với mẹ mới được! Không thì không cần gặp ácmộng, chỉ cần thoáng nghe thấy hai chữ này thôi cũng đủ dọa con sợchết khiếp rồi!!!Cuối cùng mẹ tôi mới nhận ra thực chất mình càng giúp càng phá, imluôn.
Tống Tử Ngôn lễ phép hỏi: Cô, cháu có chuyện muốn nói với TầnKhanh, có tiện không ạ? .
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn mẹ, giọng run rẩy: Mẹ, con là cục thịt hơn hai mươi năm trước mẹ đẻ ra đây mà .
Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn sang Tống Tử Ngôn, cuối cùng cười cười, nóivới hắn: Cứ tự nhiên .
Tôi thực không thể tin được, bà mẹ chuyên ngược đãi tôi đứng trướcsự ngược
đãi càng lúc càng nặng nề của Tống Tử Ngôn lại có thểbán con gái cầu
vinh! Tống Tử Ngôn đưa tay kéo tôi đi, tôi kéo kéoáo mẹ như trẻ con, Mẹ! Mẹ không thể đối xử với con như thếđược! Con là con gái duy nhất của
mẹ, là áo bông nhỏ thân thiết củamẹ đó!!! .
Mẹ tôi thoáng sững người, quả nhiên không đành lòng mở to mắtnhìn con gái
bị người ta kéo đi, mẹ tôi quay mặt sang chỗ khác Tôi như người chết
đuối vơ bừa lấy một cọng rơm, quay sang cầu xingã photoshop cứu mạng.
Chẳng biết là muốn lấy tôi làm vợ thật, haylà muốn thể hiện phong độ đàn ông, gã ta không phụ lòng mong đợicủa quần chúng, đứng bật dậy: Chờ một lát! .
Sắc mặt Tống Tử Ngôn càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc một cái: Có chuyện gì? .
Khí thế bật người đứng dậy của gã đột nhiên nhũn xuống, vẻ mặthùng hổ ban
nãy vèo cái chuyển thành cười nịnh nọt, lắp bắp nói: N Nếu đã tới rồi,
thì uống chén rượu mừng . rồi hãy đi.
Xem ra không phải chỉ mình tôi là kẻ xu nịnh, mà là khí thế củaTống Tử Ngôn quá ép người, ai ở trước mặt hắn cũng tự độngchuyển sang chế độ nịnh
nọt!Tôi bị kéo đi xềnh xệch, ra khỏi khách sạn thì dừng lại.
Đang trưa, ngoài trời nắng rất gắt, khiến người ta không mở mắt ranổi. Tống
Tử Ngôn đứng trước mặt tôi, quay lưng lại với hướngnắng, tôi nheo mắt vì chói, chỉ nhìn thấy đường viền mặt hắn Thật kinh dị!Hắn ta còn bình
tĩnh nói: Chúng ta mang hết chuyện cũ ra xé t lạilần nữa .
Tôi cười giả lả, vội vàng quan tâm: Không cần phiền phức thế đâu,đời người có rất nhiều chuyện đầy ý nghĩa còn chờ chúng ta .
Từ làm còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị tiếng cười nham hiểmcủa hắn dọa cho chết khiếp, nuốt ngay vào bụng.
Hắn chậm rãi nói: Lúc đầu em chỉ nghe người ngoài nói lung tungđã tạt nước vào mặt anh, ném nhẫn anh tặng đi, rồi chạy về nhà .
Tôi cúi đầu.
Hắn lại kể tiếp: Ngày hôm sau, lúc anh còn phải sắp xế