Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325680

Bình chọn: 7.00/10/568 lượt.

ể dài hơn cháu nhưng

ông có cần phải tìm tớibốn người xinh đẹp như hoa thế không hả? .

Tiếc là tôi không có dũng khí ấy, càng không có sức lực, bởi để giữcho bụng

trong ngày hôm nay phẳng lì, tôi đã nhịn ăn ba ngày rồi Cái này gọi là

không nỗ lực giảm bé o, hôn lễ sẽ bi thương.

Giờ tôi đã đói tới mức tay chân mềm nhũn, mắt thấy sao bay Thế nên lúc ông

nội Tống Tử Ngôn bày ra đủ cách xuất hiện trên­sân khấu như xuống từ

khinh khí cầu, bay ra với cái xích đu…, tôichỉ có thể cụp đôi mắt thất

thần để ông cụ thấy khó mà lui, tronglòng thầm khóc lóc thảm thiết. Gia

Cát Lượng vĩ đại không nghe lờihoàng thúc, hậu quả là Nhai Bình đại bại, Tống Tử Ngôn ơi, câuchâm ngôn kia của anh thật đúng, tự gây oan nghiệt, không thểsống!!!May là cuối cùng ông cụ cũng lược bỏ những tưởng tượng

phim ảnhấy, tôi lập tức kéo tay bố đi lên thảm đỏ. Nhưng chẳng có chút

lãngmạn nào, vì cả người tôi đang dựa hẳn vào người bố, để ông kéo

tôiđi. Tới trước bàn làm lễ, bố tôi làm xong nghi thức bàn gi­ao choTống Tử Ngôn, tôi ngã thẳng vào lòng Tống Tử Ngôn, thực hiệntriệt để tại gia dựa cha, xuất giá dựa chồng.

Người dẫn chương trình quả nhiên là do ông nội mời tới, cũng lảinhải như lên

cơn, thấy tôi đang đói tới sắp chết, còn đề nghị muốnchơi mấy trò gì mà

cắn táo ăn mì. Giữa tiếng người ồn ã, Tống TửNgôn cũng chẳng phản đối,

chỉ nhìn anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, taon­hã. Hắn cứ điềm đạm, nhẹ nhàng

cười như thế một lát, người dẫnchương trình lau mồ hôi, tuyên bố: Giờ

tôi xin được tuyên bố, hônlễ bắt đầu. Lần này anh ta không dám nói nhiều nữa, chỉ hai ba câu đã vào đề,tôi toàn thân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, chỉ cầu cho lễ cưới nhưhành hình này kết thúc nhanh chóng. Một chị phù

dâu như hoa ởđằng sau biết điều đi qua, khéo léo đẩy đẩy, nói vào tai

tôi: Tới lượtcô phát biểu kìa .

Tôi nhìn lướt qua, thấy mẹ đang ngồi đối diện với mình nắm tay lạithì tỉnh

táo ngay lập tức!Hôm qua, hai mẹ con ngủ cùng với nhau đêm cuối cùng. Mẹ tôi âncần dạy bảo, lễ cưới lần này nhiều nhân vật nổi tiếng có mặt,

muốntôi nhất định phải nắm lấy thời cơ, nâng địa vị của mình lên một

bậc.

Mà biện pháp đơn giản nhất chính là tới lượt cô dâu phát biểu thì kểlại

chuyện chú rể theo đuổi mãnh liệt làm rung động trái tim thiếunữ ra sao, tôi cảm động trước tấm chân tình mới bằng lòng lấy anhấy. Như vậy sẽ hạ uy chú rể, nâng uy cô dâu, là đòn phủ đầu thứ nhấtsau lễ cưới của mỗi

cô dâu!Lần tâm sựấy khiến con nòng nọc bé nhỏ là tôi đây như tìm

đượccuốn bí kíp võ công, nhanh chóng trở thành một con cóc to, bỗngthấy

hưng phấn trong lòng, cùng mẹ già nghiên cứu cả đêm mới viếtra được mấy

trăm từ giải phóng con người tôi.

Tôi vội vàng đứng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, mắtsáng như

sao nhìn Tống Tử Ngôn và khách mời phía dưới, hắng­giọng bắt đầu đọc

thuộc lòng: Tôi và Tống Tử Ngôn gặp nhau ởtrường đại học, nhưng anh ấy

là giáo viên, tôi là s inh viên . Kháchkhứa ngồi dưới bắt đầu xì xào, dù sao chuyện tình thầy trò cũng hơihiếm, mà thầy giáo như Tống Tử Ngôn

lại càng đáng phải lên án.

Nhưng Tống Tử Ngôn chỉ hơi kinh ngạc, rồi sau đó cứ tủm tỉm cười.

Tôi nói tiếp: Sau đó Tống Tử Ngôn, lúc đó là thầy Tống hẹn tôi ran­goài ăn, đi xem phim, còn lợi dụng thân phận của mình ép tôi sángnào cũng phải

dậy sớm đi gặp anh ấy (chạy bộ) . Tiếng xì xào bêndưới càng lúc càng to, ngay cả thị trưởng Tống cũng cau mày nhìnTống Tử Ngôn bằng ánh mắt

không đồng tình, còn hắn chỉ khẽnghiêng đầu, mỉm cười nghe rất chăm chú.

Được bố chồng quan lớn ủng hộ, tôi sĩ khí ngất trời, tiếp tục tố cáo: Sau

này vào công ty, anh ấy lại lợi dụng quyền lợi của tổng giámđốc, ngày

nào cũng sai tôi tới nhà rửa bát nấu cơm, còn tạo cơ hộicùng đi du lịch. Lúc tôi tạm nghỉ việc còn nhất quyết đi tìm, bắt tôi­quay lại, còn dùng thủ đoạn ác độc ép tôi ở chung nhà. Tuy rõ ràng làanh giăng bẫy tôi,

nhưng nhìn tấm chân tình thắm thiết nồng nànkhông thể sống thiếu tôi của anh ấy, cuối cùng tôi cũng rung động,cứ để cho anh ấy bẫy .

Trước hàng loạt ánh mắt nhất trí hóa ra anh là cầm thú của quầnchúng phóng

vèo vèo về phía chủ bẫy, Tống Tử Ngôn vẫn không đổisắc mặt, nụ cười vẫn

dịu dàng, chỉ hỏi tôi: Nói xong chưa? .

Tôi gật đầu: Xong rồi .

Rất tốt . Nụ cười trên môi hắn kéo rộng ra, Đến lượt anh hỏi emvài chuyện .

Tôi nhìn hắn đề phòng, thầm nhủ những chuyện mình nói là sự thực,cây ngay

không sợ chết đứng, nói: Được. Ánh mắt hắn như thầm bảo em là đồ không

biết tự lượng sức: Ởtrường đại học, có phải em tỏ tình với anh trước

không?.

Tôi phân bua: Đó cũng vì bất đắc dĩ .

Hắn ngắt lời tôi: Lúc vào công ty, có phải em ăn quá nhiều dọa đốitượng xem mặt của anh chạy mất không? .

Em ăn nhiều . Cũng do bị anh ép Hắn không cho tôi nói hết câu: Lúc anh

bệnh, có phải em là ngườiduy nhất ởcông ty chạy tới thăm anh, còn cố ý

xuống bếp nấu choanh ăn không? .

Cơm em nấu , nhưng là nấu cho em ăn cơ.

Lúc vào phòng cấp cứu, có phải em thấy bệnh anh nghiêm trọng mà­suýt khóc đúng không?.

Em sợ , anh sẽ truy cứu tội bỏ đầy ớt của em Trước khi công ty đi du lịch, có phải em ủ rũ nó