
hưng vẫn cố chớp chớp nịnhnọt. Tống Tử Ngôn lôi ví tiền, rút tờ một trăm tệ đưa qua.
Cô ta là ai cũng được, đừng tới làm phiền hắn nữa.
Cô bé nhận lấy tờ tiền, cảm ơn: Cảm ơn anh, nhiều quá! . Còn giơngón tay cái lên với hắn rồi mới quay đi.
Nhìn bóng cô bé, Tống Tử Ngôn lắc đầu, đi lừa đảo đúng là phí cảkhí chất trong sáng.
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi, vừa hay có tiết dạyđầu lúc hơn tám giờ sáng. Cũng chẳng cần quay về, cứ chờ thêm mộtlát rồi lên
lớp luôn, Tống Tử Ngôn quyết định, lấy di động ra gọi chogiám đốc Điền,
dặn dò mấy câu, vừa cúp máy thì bỗng có tiếng gõbên cửa sổ xe.
Quay đầu lại nhìn, là cô bé kia.
Cô cầm trên tay mấy túi nhỏ vẫy vẫy hắn.
Cửa xe hạ xuống lần thứ hai, không cho hắn mở miệng, cô đã nhéthai chiếc
túi vào trong xe. Hắn đành nhận lấy. Cảm giác nóng hổitrên tay khiến hắn phải nhăn mày: Đây là gì thế? .
Cô bé như người vừa tặng vật quý: Bánh rán cuộn trái cây và sữađậu nành! .
Rồi đưa lại một đống tiền: Bánh rán cuộn trái cây hai tệ, sữa đậunành một
tệ, tổng cộng là ba tệ. Chỗ này là chín mươi ba tệ, anh cómuốn đếm lại
không? Hắn mất kiên nhẫn: Ý gì đó? . Cô bé kia vui vẻ: Cứ coi như mấythứ này là em mời đi, em tiêu của anh tổng cộng là bảy tệ.
Tống Tử Ngôn nhìn lại mấy cái túi y hệt của mình trong tay cô, ngắcngứ: Cô đứng trên đường mượn tiền mua bữa sáng à?.
Cô bé không nhận ra giọng điệu mỉa mai của hắn, gật đầu như gàcon mổ
thóc: Hôm qua em quên đem tiền, hôm nay rõ là thảm, maycó người hảo tâm cứu vớt trong lúc đói kém hoạn nạn, xây dựng chủnghĩa xã hội khoa học
hài hòa thật tốt! .
Nghe câu cảm khái xúc động của cô ta, Tống Tử Ngôn không còn gìđể nói.
Cũng may cô bé không định nói chuyện nhiều: Em cũng phải vềrồi, hôm nay phải ngủ bù mới được, chắc tối mai cũng phải thâu đêmtiếp, mai anh có ở đây
không? Em trả anh tiền .
Tống Tử Ngôn không muốn nói nhiều, gật đầu theo: Ừ.
Thực ra hắn đã quẳng chuyện đó ra khỏi đầu ngay tắp lự. Mười ngàysau mới có
một lớp tiết đầu, hắn tới sớm, khi đi qua con đường kiabỗng có tiếng
người gọi, nhìn vào gương chiếu hậu thấy một cô gáiđang đuổi theo, vừa
vẫy tay vừa gọi hắn.
Hắn dừng xe, hạ cửa kính, cô bé vội vàng cúi thấp người xuống, thởhồng hộc: Cuối cùng cũng đợi được anh! .
Tống Tử Ngôn ngạc nhiên: Ngày nào cô cũng chờở đây à?.
Cô gái thành thật lắc đầu: Không, hôm ấy tới nhưng anh không ởđó. Sau đó
cứ cách hai ngày em mới tới một lần, còn nghĩ nếu nửatháng mà không gặp
được thì sẽ tham ô luôn số tiền ấy . Nói xongcòn cười gian hai tiếng,
rõ là bộ dạng tiểu nhân đắc ý, rồi gương mặtlại nhanh chóng ỉu xìu: Hôm
nay là ngày cuối cùng, ai dè rõ xui gặplại anh .
Với tư cách là cái người rõ xui gặp lại của cô ta, khóe miệng TốngTử Ngôn nhếch lên: Thật không may .
Cô cười khổ, còn gật đầu the o, lại hỏi: Anh có mười ba tệ không?.
Tống Tử Ngôn nghĩ một lát, lắc đầu.
Mặt cô càng ủ rũ hơn, rút từ trong ví tiền ra một tờ hai mươi tệ: Em cũng
không có tiền lẻ, giờ bánh rán cuộn trái cây đã bán hếtrồi, cũng chẳng
có chỗ nào đổi được .
Vẻ mặt cô ấy thật sự quá s inh động, nhìn bộ dạng đấu tranh của cô,tự
nhiên Tống Tử Ngôn thấy rất muốn cười, nhưng vẫn làm mặtnghiêm không nói gì.
Cuối cùng, cô cắn răng, mắt sáng rực lên: Vậy mười ba tệ còn lạicoi như lãi là được rồi! .
Rồi chầm chậm, từ từ, chậm rãi, đưa tiền ra phía trước.
Tống Tử Ngôn nhìn cánh tay nhích từng phân một, lại nhìn ánh mắtcứ dán chặt
vào tờ hai mươi tệ của cô, tự nhiên nổi lên ý xấu, muốnxem nếu mình
nhận lấy tờ tiền này thì cô ấy có khóc hay không?Nhưng tính cách xưa nay lạnh lùng, càng không có thói quen đùa vớingười khác, hắn chỉ thản
nhiên nói: Không cần, cô cứ cầm đi.
Chỉ một câu này thôi, trong chớp mắt đã khiến cả gương mặt cô bétỏa sáng, hai mắt mở to: Thật chứ? .
Tống Tử Ngôn gật đầu.
Cô vội vàng đính chính: Thế là giờ anh không cần, chứ không phảiem không chịu trả phải không? .
Đã hám tiền thế mà còn cứ đuổi theo trả tiền mãi. Nhìn cô hai mắtmở to,
Tống Tử Ngôn vừa muốn bắt nạt, lại vừa muốn trấn an cô,nhếch miệng cười: Là cô muốn trả mà tôi không cần .
Cô vội vàng lấy lại tờ tiền, cười tới híp cả mắt, rồi giơ ngón tay cáilên với hắn: Tốt quá! .
Nhìn đôi mắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn mới nhớ ra mình đãgặp cô ở đâu.
Trí nhớ siêu hạng của hắn hình như được dùng ở chỗkhác, đối với người,
với xe cộ, với những kiểu xã giao gì đó khônggặp lại lần thứ hai hắn ít khi nhớ rõ. Nhưng vừa nhìn đã nhận ra có lẽlà vì đôi mắt cong lên khi
cười của cô, cái điệu cười tự cho mình làthông minh khôn khéo.
Nhưng nhìn rõ ngốc, nhưng không hề khiến người ta thấy mất vui,mà vui tới mức rất muốn bắt nạt để cô hiểu rằng thực ra mình rấtngốc Ý nghĩ khác
thường xuất hiện khiến Tống Tử Ngôn thoáng giậtmình, nhưng hắn lại ứng
phó rất nhanh, vẫn thản nhiên: Cònchuyện gì nữa không? .
Cô lắc đầu: Không có, không có, anh mau đi đi . Rồi đứng thẳngngười lên.
Tống Tử Ngôn cũng quay lại, vừa nâng cửa kính xe lên đã nghe thấytiếng gõ cửa cộc cộc.
Quả nhiên, lại là cô.
Cô cầm một cái lọ nhỏ màu vàng, đưa vào, cười cười vẻ hối l