Teya Salat
Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325643

Bình chọn: 10.00/10/564 lượt.

ỗi: Emvẫn thấy

khó chịu lắm, à cái này là Xyl­itol, hôm trước em mới muađấy, mới ăn có

mấy viên thôi, coi như là trả tiền đi! .

Tống Tử Ngôn vốn ưa sạch sẽ, việc ăn uống càng kỹ tính hơn,nhưng nhìn cái lọ tròn tròn, rồi lại nhìn khuôn mặt thẳng thắn đầy vẻchờ mong của cô, hắn gật đầu: Để đó đi .

Cô thả cái lọ vào trong, lúc ấy mới yên tâm quay đi.

Tống Tử Ngôn chưa khởi động xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cái lọnhỏ, cũng

chẳng biết nghĩ gì, với tay, mở nắp, lấy một viên bỏ vào­miệng.

Hương chanh nhè nhẹ ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng,mang theo vị cay

cay mát lành là lạ của bạc hà Hắn cũng thấy hành động của bản thân rất

khó hiểu, cười cười, thảcái lọ lại xe.

Vừa quay đầu đã thấy bóng người quen thuộc đang đi ngang quađường, Tống Tử

Ngôn mở cửa xuống xe, Tô Á Văn cùng chiến hữuchơi game cả đêm vừa thấy

hắn thì vui vẻ lại gần: Anh ba! .

Bấy giờ Tống Tử Ngôn mới nhớ ra trường của cậu ta ngay gần đó: Cả đêm lên

mạng à? . Tô Á Văn van vỉ: Anh không được nói chomẹ em nghe đấy, à phải, em nghe mẹ em nói, anh bị bà nội bắt làm­giảng viên trong trường, không về Mỹ nữa à? .

Tống Tử Ngôn gật đầu: Không về nữa .

Tô Á Văn trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: Người lúc nãy nói chuyệnvới anh là sinh viên lớp anh à? .

Tống Tử Ngôn bật cười: Không phải, là người mượn tiền mua bữasáng thôi .

Tô Á Văn ngẩn người ra rồi cũng cười: Mượn tiền mua bữa sáng,có lẽ chỉ Tần Khanh mới làm được thôi .

Tần Khanh? Tống Tử Ngôn thoáng ngạc nhiên: Em biết à?.

Tô Á Văn đáp: Lần trước cùng đi leo núi với nhau . Giọng nói bấtgiác lộ ra vẻ tự hào và ưu ái: Là một cô bé rất đặc biệt nhỉ? .

Nhớ tới gương mặt và bộ dạng thay đổi liên tục, thủ đoạn trẻ con, đôimắt

cong lên của cô, Tống Tử Ngôn cũng bất giác mỉm cười: Phải,rất đặc biệt .

Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên.

Con đường bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khiấy họ cũng

không biết được mình sẽ sắm vai gì trong cuộc đời đốiphương.

Cũng trên con đường này, hai năm sau, cô bé kia sẽ vì sự ra đi củamột người mà ôm lấy bạn thân của mình gào khóc.

Cũng con đường này, ba năm sau, có người ngồi trong xe nhìn thấycái tên Tần

Khanh trong danh sách những s inh viên đăng ký họcmôn tự chọn thì những

ký ức ngọt ngào lại dâng lên.

Đường rải nhựa, bồn hoa, vạch vôi trắng, bọn họ chẳng thể nhớ cũngchẳng thể đoán ra được.

Rốt cuộc là ai đến ai đi, ai dừng ai bước tiếp.

Nhưng số phận biết, vẫn luôn biết.

Cho nên ba năm rưỡi sau, khi Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ đạcthì có một

sinh viên từ từ tới trước mặt hắn: Thầy, em là TầnKhanh lớp chín!.

Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười.

Tần Khanh nuốt nước bọt, nắm chặt tay như tráng sĩ: Thầy, em yê uthầy!

Trong miệng dường như lại dâng lên vị ngọt ngào trong kýức, nhìn gương

mặt khiến người ta rất muốn bắt nạt kia, hắn hạquyết tâm rõ ràng biết

thừa màn kịch của cô, nhưng vẫn làm ra vẻbừng tỉnh, trả lời: À, ra thế . À, ra thế.

Giống con mèo đang chán muốn chết thì tìm được một cuộn len, cảmthấy rất thú vị, cứlấy móng vuốt tạt qua tạt lại.

Thấy mình rất vui, tới lúc cúi đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc vôtình

đã để len cuốn khắp người, giãy ra không được, rồi cứ thế quấnlấy nhau

cả đời. Tôi đẩy em đi, em cuốn lấy tôi.

Thực ra, cũng chính là thế này.

Con trai

Hơn chín giờ tối, khi Tống Tử Ngôn chậm rãi lật xem tạp chí thì tôi giả bộ

chăm chú xem TV, thực ra là lén liếc mắt ngắm hắn mấy cái, tới tận hơn

mười giờ, hắn vẫn chả có động tĩnh gì, tôi thấy chán.

Đằng hắng giả vờ thản nhiên thông báo: “À…từ tuần này trở đi, chiều nào em cũng phải ra ngoài.”

Hắn không thèm chớp mắt, thuận miệng hỏi lại: “Làm gì?”

Tôi nóng máu: “Em đăng ký một lớp rồi, giảm cân!”

Cuối cùng hắn cũng chịu nhìn tới tôi: “Giảm cân?”

Tôi khóc: “Giờ em càng ngày càng béo, bụng càng lúc càng to, bị anh ghét rồi.”

Hắn cau mày: “Ai ghét?”

Tôi lườm: “Ai đó đấy.” Còn không phải người nào đó vì dáng người đây biến đổi mà chẳng thèm động vào đây tới những nửa tháng à.

Hắn im lặng một lát, ánh mắt mang theo ý cười: “Không cần giảm.”

Tôi hầm hừ: “Tại sao?!” Không lẽ hắn có người khác rồi?!

Hắn không đáp, chỉ đứng dậy mở ngăn kéo cạnh giường, đưa một tờ giấy cho tôi coi.

Hóa ra là kết quả kiểm tra của tôi ở bệnh viện, vì ông nội Tống Tử Ngôn rất quan tâm tới sức khỏe riêng của hai cháu nên cứ yêu cầu hai đứa phải

tới bệnh viện khám định kỳ ba tháng một lần, sau này tôi lười coi kết

quả kiểm tra, không ngờ hắn lại mang nó ra. Tôi cẩn thận chăm chú ngó

ngó nét chữ rồng bay phượng múa của bác sĩ, rồi đưa lại cho hắn, mặt rất là thành thật: “Chả hiểu gì cả.”

Hắn cầm lấy rồi thả vào ngăn kéo, chậm rãi giải thích: “Em không béo, chỉ đang mang thai thôi.”

Tôi còn chưa hồi phục trước tin mình không béo thì đã bị cái tin tiếp theo bắn phá cho không còn mẩu thịt.

“Em…em…sao em lại mang thai được chứ?!” Tôi không tin!

Hắn thản nhiên nhìn tôi, còn tốt bụng nhắc: “Đại khái là vì em làm vài chuyện có thể dẫn tới việc mang thai chứ sao.”

Tôi khóc, im lặng nhìn hắn: “Anh biết từ khi nào?”

Hắn ngẫm nghĩ một lát: “Hai tuầ