
ẽ không gạt em đấy chứ?”
Hắn lắc đầu khẽ than: “Em suy nghĩ nhiều quá đó.”
Tôi tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén của Conan nhìn hắn: “Có chuyện vừa khéo như thế sao?”
“Đừng nên nghĩ nhiều làm gì.” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Em có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.”
Hắn cười sán lạn, giọng nói cũng êm ái thuận tai, nhìn sao cũng thấy vô
cùng tuấn tú nhã nhặn, khiến tim con gái nhà người phải đập thùm thụp.
Nhưng câu hắn nói thì – hắn thừa nhận là gạt tôi, nhưng chỉ cần hắn quay trở lại công ty hoặc gọi một cú điện thoại thì hợp đồng tuyển dụng
chính thức của chúng tôi có hiệu lực ngay tức khắc. Cho nên dù tôi có
nghĩ, hay biết rằng hắn thực sự đang gạt tôi thì cũng đành bất lực, mà
bỏ việc thì phải bồi thường. Nói cách khác, rõ ràng thấy hắn đào hố hại
người nhưng vẫn phải nén lòng mà nhảy vào trong…
Nhìn hắn cười cười vẻ rất hiền lành, trong đầu tôi bỗng nhiên nẩy lên ý định muốn xông lên đạp hắn cho bẹp dí thì thôi…hít một hơi thật sâu, lại
nghĩ không thể không làm việc được, rồi nghĩ tới tờ giấy mười vạn đỏ
chóe, tôi nhịn!
Dùng hai ngón tay kéo khóe miệng lên thành một nụ cười, tôi nói: “Tổng giám đốc, mai em về công ty.” Tống Tử Ngôn gật đầu: “Được, nhưng số ngày bỏ việc không lý do sẽ trừ vào tiền thưởng.”
…Ý muốn được đạp hắn trong lòng càng lúc càng mãnh liệt…
Hắn lại còn ân cần chỉ bảo: “Tuy em là học trò cưng của tôi, nhưng cũng
không thể ỷ vào mối quan hệ giữa chúng ta được, sẽ làm tổn hại tới quy
định của công ty, hiểu chưa?”
…Trời ơi, tôi không đạp được hắn thì ông đạp chết tôi đi, đạp chết tươi ngay đi!!
Mãi tới khi Tống Tử Ngôn đắc ý thỏa mãn ra về thì tôi mới được kéo lê cái
thân tàn quay lại phòng, đổ sập xuống giường tu dưỡng lại thể xác và
tinh thần.
Tiêu Tuyết mang bộ mặt hóng hớt chạy qua: “Tống Tử Ngôn tìm mày làm gì đó?”
Tôi nâng mắt lên: “Nếu nói lão ấy vì muốn dặn dò công việc ngày mai mà tới tìm tao thì mày có tin không?”
Tiêu Tuyết hừ mũi một cái.
Tôi không muốn gạt nó, hơn nữa cứ giữ những chuyện mệt mỏi phiền muộn này ở trong lòng thì sớm sẽ bị nghẹn chết mất, tôi thêm mắm dặm muối, đem hết sự tình kể cho nó nghe, đương nhiên là phải giấu biến đi cái đoạn tôi
say tới mức lột đồ hắn ta. Nói tới lúc miệng lưỡi khô queo, tôi giương
đôi mắt nhìn nó đầy mong chờ, chờ nó sẽ dâng lên thù hận với tôi, dùng
thứ ngôn ngữ dân tộc bác đại tinh thâm ân cần thăm hỏi hết lượt tổ tiên
nhà Tống Tử Ngôn.
Đương nhiên là câu chuyện có hiệu quả rất rõ ràng, Tiêu Tuyết sửng sốt một lát rồi chồm qua bóp cổ tôi tới lè lưỡi ra.
“Mày…mày làm gì đó…”
Mắt nó lóe lên hung quang, mồm lẩm bẩm: “Bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày bóp chết mày!”
Tôi cố sức gạt tay nó ra, ngồi trên giường thở hổn hển: “Mày có nhầm người không hả? Tao mới là người bị hại cơ mà.”
Nó trừng mắt lườm tôi một cái: “Giờ mày ra giữa sân trường hét to câu tôi
bị Tống Tử Ngôn đè xem nào, đảm bảo 80% nữ sinh viên trường này đều muốn bóp chết tươi mày đi.”
Tôi vỗ ngực thở phào: “May là vẫn còn 20% người hiểu chuyện.”
Nó hừ lạnh một tiếng: “20% còn lại là muốn tận mắt nhìn thấy mày bị bóp chết.”
= =
Mãi tới khi hai đứa hết nháo với nhau, tôi mới sụt sùi oán hận hỏi nó: “Sao tao gặp nạn cũng giống Tôn Vân Vân, à, tao còn thảm hơn nó, mà mày lại
đối đãi khác thế hả?”
“Có thể giống nhau à?” Nó nhìn tôi như nhìn con ngu, trả lời tỉnh queo: “Sếp của Tôn Vân Vân là một thằng già!”
…Hóa ra đãi ngộ khác nhau không phải vì người bị hại, mà là vì người đi hại a.
Tư tưởng như thế là không thể chấp nhận được! Tôi phản bác: “Mày đừng có
trông mặt mà bắt hình dong, phải nhìn thẳng vào loại tính cách khốn nạn
khiến người ta phải giận sôi gan của bọn họ ấy!!”
Nó phẩy phẩy cái quạt như đang xua tay với tôi:” Thôi đi, hồi đó coi
Naruto, thấy Sasori [1'> ẩn trong con rối thì mày mắng chửi thế nào hả?
Kết quả lúc người ta vừa lộ mặt thực ra cái thì trở thái độ được
liền…mày nói thật đi, mày thật sự không có ý gì với Tống Tử Ngôn à?
Không có ý gì sao lại ảo não quay về chịu ngậm đắng nuốt cay thế hả? Nếu hôm đó đổi thành cái thằng già kia cưỡng bức mày, mày mà không đi thiến lão ta thì tao chuyển sang họ mày luôn!”
Tôi như con mèo bị người dẫm phải đuôi, cáu nhặng lên: “Tao có ảo não đâu, mày không nhìn thấy ánh mắt bi phẫn của tao à?”
Nó nhìn tôi khinh bỉ: “Cái ánh mắt đó của mày giống hệt diễn viên nữ đóng
cảnh bị cưỡng bức trong AV, bên ngoài thì rất đau khổ, nhưng trong lòng
thì sướng điên.”
Động phải cái ví dụ khủng bố của nó, tôi cứng họng, nằm sấp trên giường đấu
lý kiểu AQ: “Người hiểu ta nói lòng ta ưu sầu, không hiểu ta nói ta còn
muốn gì nữa [2'>, không thèm giải thích với mày!”
Tiêu Tuyết vẫn chưa chịu buông tha, mặt vẫn mang nét ghen tỵ: “Thế mày tính làm gì tiếp đây?”
Tôi vớ lấy cái gối chặn lên đầu: “Đi làm, trốn hắn càng nhiều càng tốt.”
Nó gõ đầu tôi qua cái gối: “Đồ không có tiền đồ, lão ấy có thể làm bậy với mày, thế mày không thể trả đũa lại được à?
Tôi vứt cái gối qua một bên, liếc mắt nhìn nó: “Ý gì đấy?”
Tiêu Tuyết cười nham