80s toys - Atari. I still have
Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326750

Bình chọn: 8.00/10/675 lượt.

uyết thì hôm nào cũng bận rộn ở ngoài, tuy được ở một

mình, nhưng ngồi trong căn phòng vắng vẻ, tới một người nói chuyện cũng

không có, trong lòng lại thấy buồn buồn.

Hơn nữa hôm nay là sinh nhật tôi, lại càng chán đời hơn.

Cầm ví tiền, tôi hạ quyết tâm phải đập phá xả láng ngoài hàng một trận.

Cứ vô thức đi ngoài đường thật lâu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gọi rất

ngọt ngào bên tai: “Người đẹp ơi, đi mấy người?” Nghe tiếng gọi mới phát hiện chẳng hiểu mình bị ma xui quỷ khiến thế nào lại quay trở về “chỗ

cũ”. Đã hai năm, trừ lần Nghiêm Bằng quay lại, tôi chưa từng bước chân

vào đây lần nữa. Ông chủ không nhớ ra tôi, phục vụ đã đổi người mới,

nhưng cũng bởi thế mà giờ tôi mới có thể được nghe người ta khách sáo

gọi mình là “người đẹp”. Mấy người phục vụ trước ở đây chỉ toàn gọi

thẳng tôi là “ba dạ dày”.

Tôi có cái tên đó là vì cực thích món lẩu ở quán này, lần nào ăn uống no

say rồi cũng vẫn thòm thèm nhìn mấy món còn sót trên mặt bàn, ước ao:

“Ông trời ơi, cho con ba cái dạ dày đi mà ~~”, chẳng may bị người phục

vụ đang bê thức ăn lên nghe được, rồi trở thành biệt hiệu của tôi luôn,

cứ thấy tôi là lại kêu: “Chào cô, dạ dày ~~~~”

Nhìn cô bé xa lạ trước mặt khách sáo gọi mình là “người đẹp”, tôi cũng khách sáo trả lời lại: “Một mình tôi thôi, tôi muốn vào phòng Sơn Thủy Quan.”

Sơn Thủy Quan là tên một nhã phòng, là chỗ cũ của chúng tôi.

Cô bé phục vụ nói mấy câu vào bộ đàm, rồi nói lại với tôi: “Sơn Thủy Quan

đã có khách rồi ạ, chị có thể đổi phòng khác được không?”

Tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn vội đáp lại: “Cho một phòng cạnh Sơn Thủy Quan cũng được.”

Cô ta cười: “Có, mời chị theo em.”

Tôi đi theo sau cô bé phục vụ, lúc đi ngang qua cửa phòng Sơn Thủy thì vừa

gặp lúc nhân viên phục vụ đang mở cửa bê thức ăn đi vào, chỉ là vô ý

liếc qua một cái thôi đã khiến tôi cứng hết cả người.

Là Tô Á Văn đang ngồi trong ấy.

Anh cũng nhìn thấy tôi, cả thế giới như ngừng lại trong phút chốc, ánh mắt

tôi quét qua những món bày trên mặt bàn, hai đĩa thịt dê, một đĩa thịt

hộp, một đĩa miến, một đĩa rau diếp, một đĩa nấm kim châm, một đĩa đậu

phụ, cạnh đó còn có một gói mỳ đậu xanh và một lọ nước chanh lớn.

Không chỉ là quen, mà là giống y như đúc.

Giống mỗi lần hẹn hò của chúng tôi, và cái ngày anh ra đi hai năm trước đó.

Câu “khéo quá” mãi vẫn không thể thốt ra nổi. Sinh nhật

Cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống, anh đẩy đĩa ớt tới trước mặt tôi.

Nhân vật: đôi tình nhân cũ. Địa điểm: là nơi khởi đầu cho sự rạn nứt tình cảm hai người. Thời gian: sinh nhật nữ chính.

Ba yếu tố cơ bản để viết tiểu thuyết đã đầy đủ, thêm thắt mấy chi tiết nữa là có thể viết được rồi.

Tôi có cảm giác chuyện này mà phát triển nữa sẽ đi vào lối mòn.

Tôi im lặng cúi đầu gắp rau ăn, trong gian phòng, ngoài tiếng nồi lẩu sôi

ùng ục thì có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới độ không thể chịu nổi, thế

nên tôi đành kiếm chuyện để nói: “Ha ha, em vẫn muốn tới đây nhưng cứ

bận luôn, thế mà lúc tới đây rồi lại phát hiện ra đồ ăn cũng chẳng ngon

như mình vẫn nhớ.”

Anh cười: “Ừ, thực ra có nhiều thứ người ta vẫn luôn theo đuổi nhưng lại không phải là thứ mà bản thân người đó muốn.”

Tôi có cảm giác như mình vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, không dám nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu gắp rau ăn tiếp.

Nhưng anh cứ như được lên dây cót, nói tiếp: “Giống như một người đang đi

trên đường, trong đầu cứ tâm niệm phải tới một nơi, nhưng mãi tới khi

anh ta đến nơi rồi mới phát hiện ra, người cùng đi với mình trên đường

mới là thứ đáng giá nhất.”

Em chỉ nói nồi lẩu này thôi, sao anh phải nghĩ xa tới thế chứ, nhưng nếu

cứ nói thằng ra câu này, tôi không mở miệng nổi: “Là người anh gặp trên

đường kia đã rẽ qua lối khác rồi, anh có quay lại cũng không gặp được

nữa.”

Anh im lặng một lát rồi nói: “Anh đi tìm.”

Lần này là tôi im lặng.

Tờ giấy trúng tuyển đỏ thẫm trong tay anh như ẩn như hiện, tự nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi không thông minh, không thể nói một hiểu mười, càng không có chút tự

tin nào của nữ chính, tự biết bản thân mình được bao nhiêu vệ tinh vây

quanh theo đuổi. Tôi nhát gan, phản ứng chậm, tự biết thân biết phận nên cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền. Nếu anh hối hận rồi, nếu anh muốn

quay lại thì cứ nói thẳng ngay ra cho em biết, có đồng ý hay không là

một chuyện, nhưng xin đừng dùng phép ẩn dụ ám chỉ gì đó, em không có dây thần kinh văn chương, cũng không có tầm nhìn xa tít tắp, em thực không

hiểu, không dám tin.

Anh coi Tống Tử Ngôn người ta gọn gàng dứt khoát bao nhiêu, người ta có thể nói rõ ràng rành mạch rằng cô không đáng.

Sao Tô Á Văn nhà anh lại dùng dà dùng dằng như thế chứ, cứ cầm cả bó cỏ

xanh tươi thỉnh thoảng đưa đưa trước mũi, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào

miệng người ta, nhưng quyết không để người ta được nếm thử.

Đừng bắt em phải đoán nữa, quy tắc thứ nhất trong đầu con lừa cứng cổ như em là, thứ không đưa được vào trong miệng không thể coi là thức ăn.

Tôi có cảm giác mặt mình đã chuyển sang cứng đờ rồi, thực sự là không muốn

nghe nữa, bèn khua khua đũa nói lảng sang chuyện khác: “Đừng chỉ