Chị À, Anh Yêu Em

Chị À, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322232

Bình chọn: 10.00/10/223 lượt.


“Đi thôi!” Lâm Nhật Nguyệt đi ra .

“Được, đi thôi!” Sở Hạo ánh mắt lóe ra nhìn xem Lâm Nhật

Nguyệt, sau đó để Lâm Nhật Nguyệt một người “Rầm rầm rầm” chạy vội xuống lầu.

Nhìn hành động bất thường của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt vô cùng ngạc nhiên nhún nhún vai cũng đi theo xuống lầu .

“Hạo Hạo, em đi nhanh như vậy làm gì?” Lâm Nhật Nguyệt kêu Sở Hạo đang vùi đầu chạy về phía trước.

“Chúng ta sắp bị muộn!” Sở Hạo cũng không quay đầu lại nói.

“Em không chờ chị sao?” Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn bực, hôm nay Sở Hạo có chút là lạ , không giống cậu bình thường.

“Em đã chờ chị từ nãy giờ , chị còn muốn em chờ như thế nào nữa!” Coi như dỗi, Sở Hạo cứng rắn vừa nói.

Lâm Nhật Nguyệt sửng sốt, Sở Hạo chưa từng dùng khẩu khí kém như vậy đối với cô, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?

Mà Sở Hạo vừa nói ra câu đó chính mình cũng ngây ngẩn cả

người. Cậu làm sao vậy? Làm sao có thể dùng khẩu khí kém như vậy đối với chị Nguyệt? Là cậu chính mình không tốt, đối với chị Nguyệt có ý niệm

không tốt trong đầu, sao có thể lấy đó để đem tức giận đẩy trên người

chị Nguyệt?

Ảo não xoay người, chống lại ánh mắt của Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo lúng ta lúng túng mở miệng:“Thực xin lỗi, chị Nguyệt.”

“Không sao, chúng ta đi thôi.” Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt không hề giải thích được, nhưng cô không muốn chủ động hỏi. Nếu Sở Hạo nguyện ý nói cho cô, như vậy cho dù cô không hỏi, cậu cũng sẽ nói cho cô.

“Chị Nguyệt, chị tức giận?” Sở Hạo thật cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Nhật Nguyệt.

“Không có.”

“Thật sự không có?”

“Thật sự không có. Đi nhanh đi, nếu không đi sẽ bị muộn đấy.” Cô thật sự không có tức giận.

Nhìn Lâm Nhật Nguyệt đang đi ở phía trước, Sở Hạo vừa buồn

chán vừa hối hận, hung hăng vả vào miệng mình mấy cái, đều do cái miệng

này hại! Cậu vẫn cho rằng Lâm Nhật Nguyệt tức giận.

Lâm Nhật Nguyệt đi được vài bước phát hiện Sở Hạo cũng không

có theo kịp, nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cậu đang tự đánh miệng mình,

thở dài, cô đi quay lại đi đến trước mặt Sở Hạo,“Hạo Hạo, chị Nguyệt đã

lừa em bao giờ chưa?”

“Chưa bao giờ.” Sở Hạo lắc đầu.

“Vậy sao em còn tự tát chính mình?”

“Chị tức giận.”

“Chị không phải nói không có sao?”

“Nhưng chị không cười.”

“Chị thật sự không có tức giận.” Bất đắc dĩ cười cười, Lâm Nhật Nguyệt hướng Sở Hạo chứng minh cô thật là không có tức giận.

“Thật sự?”

“Thật sự, đi nhanh đi!” Lâm Nhật Nguyệt thật sự là chịu không nổi , vì không cho cậu có cơ hội nghi ngờ, liền lôi kéo tay cậu cùng

nhau đi về phía trước.

Sở Hạo tâm lại bắt đầu nhảy “Thịch thịch thịch” — bởi vì Lâm

Nhật Nguyệt lôi kéo tay cậu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Nhật Nguyệt nắm tay cậu. Sở Hạo mê hoặc , chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Vì

sao vừa mới nhìn thấy chị Nguyệt mặc áo ngực cùng quần lót nhỏ lại hồi

hộp như vậy, còn muốn muốn ôm cô gần gũi cô, hiện tại chị Nguyệt cầm tay cậu lại khiến tâm cậu bắt đầu nhảy thình thịch, sao lại thế này a?

Trước kia lúc cậu cầm tay chị Nguyệt thì tâm cậu không nhảy, vì sao chị

Nguyệt cầm tay cậu thì tâm cậu lại nhảy? Hơn nữa cậu giống như rất thích loại cảm giác tim đập này, vì sao lại như vậy?

Vấn đề này Sở Hạo suy nghĩ thời gian rất lâu vẫn chưa nghĩ ra được, cho đến khi khóa học TaeKwonDo kết thúc rồi cậu vẫn là nghĩ không ra. Sau đó cậu lại quyết định không nghĩ nữa , dù sao chị Nguyệt không

có tức giận, cậu cũng thích cái loại cảm giác tim đập này, nghĩ nhiều

làm gì cho tế bào não bị tổn thương nha?

“Chị Nguyệt, rời giường !”

“Chị Nguyệt?”

“Chị Nguyệt chị Nguyệt……”

“Aiz…… Lại tới nữa!” Lâm Nhật Nguyệt khẽ cựa mình, dúi đầu vào ổ chăn, bất đắc dĩ rên rỉ .

Cô cùng Sở Hạo cùng nhau học TaeKwonDo đã hơn một năm . Sở

Hạo học được thực khắc khổ, nguyên bản là người mới nhưng lại tiến bộ

rất nhanh đã lên đai đen rồi, là môn sinh đắc ý của lão sư. Mà cô — Lâm

Nhật Nguyệt, từ đó đến nay vẫn là đai trắng. Trừ bỏ có thể làm một cái

tạm được là quật ngã ra, cô cái gì cũng không có học được, lão sư tức

giận đến mức thiếu chút nữa đuổi cô ra khỏi nhà, may mắn Sở Hạo cầu tình mới có thể tiếp tục ở lại sư môn.

Kỳ thật cô là phi thường muốn lão sư đuổi cô ra khỏi sư môn , nhưng là trời không chiều lòng người nha!

Trong một năm này cứ đúng tám giờ là Sở Hạo đến kêu cô rời

giường. Nhưng sau lần cậu xông vào phòng rồi lật chăn cô lên đến giờ,

cậu không còn tự tiện xông vào trong phòng cô nữa, mỗi lần cậu đều gõ

cửa sau đó đợi cho cô nói đi vào mới có thể đi vào.

Mà khi vào buổi sáng thứ Bảy nào đó biết là cô vẫn đang ngủ, cậu sẽ không vào.

Như vậy cậu đã dùng biện pháp gì kêu Lâm Nhật Nguyệt rời giường? Nói đến cái này Lâm Nhật Nguyệt liền đau đầu.

Mỗi lần cậu đều ở ngoài cửa phòng giống như niệm kinh càng

không ngừng kêu:“Chị Nguyệt chị Nguyệt chị Nguyệt……” Cùng với nó là

tiếng gõ cửa y như hòa thượng đang gõ mõ, quả thực so với Đường Tăng còn kinh khủng hơn. Loại tạp âm này chỉ sau khi Lâm Nhật Nguyệt đứng lên mở cửa mới có thể chấm dứt.

Tựa như hiện tại.

“Chị Nguyệt chị Nguyệt……”

Lâm Nhật Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ a! Sau khi lật chăn lên mặc quần áo, đi tới mở cửa ra.

“Ch


XtGem Forum catalog