
âm đi!” Lâm Nhật Nguyệt nhẫn nại nói.
“Chị chỉ biết một chiêu quật ngã, em làm sao yên tâm được?”
“Lão sư không phải đã nói sao? Chiêu quật ngã nếu dùng đúng
là rất uy lực , hơn nữa thầy cũng nói là chiêu quật ngã của chị rất
chuẩn xác mà đúng không?”
“Đó không phải do thầy nói.” Sở Hạo thốt ra, lại lập tức hối hận muốn cắn đầu lưỡi của mình.
“Không phải em bảo là thầy nói sao?” Lâm Nhật Nguyệt nghi hoặc nhìn cậu.
“Ách…… Đúng vậy, đúng vậy, là lão sư nói .” Sở Hạo lời nói lóe ra, chột dạ không dám nhìn Lâm Nhật Nguyệt.
“Lão sư căn bản là chưa nói, là em gạt chị đúng không?” Lâm Nhật Nguyệt thông minh hỏi.
“Là lão sư nói thật mà, em không có……” Sở Hạo nói không được nữa, bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn hắn.
“Đúng, là em lừa chị!” Mắt thấy giấu giếm không nổi nữa, Sở Hạo đơn giản liền thừa nhận .
“Vậy mấy lần em bị chị quật ngã đều do em nhường chị?” Kỳ thật không cần hỏi cũng biết.
“Không phải, có mấy lần là thật , không phải em cố ý nhường chị !”
“Kia không phải nói chiêu quật ngã của chị vẫn là có uy lực
sao? Ít nhất chị có thể đem em vốn mang đai đen quật ngã được đúng
không? Cho nên em không cần lo lắng .”
“Nhưng không phải lúc nào cũng bách phát bách trúng!”
“Hạo Hạo, phải như thế nào thì em mới không lo lắng?” Lâm Nhật Nguyệt không muốn lại cùng cậu thảo luận vấn đề này .
“Dù thế nào em cũng không yên tâm được!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chị không học đại học nữa, đi về với em được không?”
“Cái này……cái này không được.”
“Cái này không được, cái kia không được, như thế nào mới được?”
“Em……”
“Hạo Hạo, em mà còn như vậy nữa thì từ nay chị không thèm để ý đến em nữa !” Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ a! Bắt đầu từ khi nào mà cô
phải nói những câu như thế này?
“Đừng mà! Nếu không như vậy đi! Về sau chị mỗi ngày đều phải
gọi cho em một cuộc điện thoại, nói cho em biết những chuyện xảy ra ở
đây của chị.” Dưới tình thế cấp bách, Sở Hạo rốt cục nghĩ ra một cái
biện pháp.
“Được…… Được rồi!” Trước dỗ cậu đã rồi tính sau.
“Còn có, về sau vào cuối tuần chị vẫn phải học TaeKwonDo với em, cho đến khi em thi đại học mới thôi!”
“Còn phải học nữa?” cậu như thế nào lại không hết hy vong như vậy? Cô căn bản là không muốn học nha!
“Đúng, còn phải học! Học đến lúc em thi xong đại học có thể ở bên cạnh chị bảo vệ chị mới thôi!”
“Aiz, được rồi! Đợi chút, ý em là em là em sẽ thi vào trường chị đang học?”
“Đúng vậy! Chị Nguyệt ở đâu thì em ở đó!”
“Đừng nói là em cả đời sẽ đi theo chị đó nha!”
“……” Sở Hạo không nói gì, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tách xa Lâm Nhật Nguyệt.
“Em mặc kệ, dù sao em cũng sẽ thi đại học sư phạm, tương lai cũng muốn làm một giáo viên!”
“Ách……” Đối mặt với vẻ mặt kiên trì của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt không biết nên nói cái gì .
“Được rồi, chị Nguyệt, chúng ta liền quyết định như vậy đi! em về đây! Chị cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt a!”
“Ừ, được rồi.”
“Còn có, khi nào em về đến nhà, em sẽ gọi điện thoại cho chị !”
“Ừm, được.”
Nhìn bóng dáng Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt ẩn ẩn có chút lo lắng . Nhìn dáng vẻ của cậu giống như muốn đi theo cô cả đời, điều này làm sao có thể? Tương lai cô sẽ có cuộc sống của cô, mà cậu cũng sẽ có cuộc
sống của cậu, không có khả năng cả đời sẽ giống như bây giờ được a!
Hơn nữa bây giờ Sở Hạo vì cô mới muốn thi đại học sư phạm,
cũng không phải chính mình muốn thi, tương lai chờ cậu hiểu được bản
thân chân chính muốn điều gì đó, hối hận sẽ không kịp !
Làm sao bây giờ? Lâm Nhật Nguyệt buồn rầu a!Sở Hạo này thực
sẽ luôn gây phiền toái cho cô! Tính tính , dù sao còn có thời gian một
năm, trong một năm này mình cố gắng khuyên cậu là được, đem cậu đang lầm đường lạc lối dẫn ra ánh sáng là được? Lâm Nhật Nguyệt tự mình suy nghĩ biện pháp tốt nhất!
Nhưng mà nếu cô không khuyên được Sở Hạo?
Sự thật chứng minh Lâm Nhật Nguyệt cũng không thể khuyên được Sở Hạo. Bởi vì một năm sau, Sở Hạo vẫn đăng ký thi đại học sư phạm. Đối Sở Hạo mà nói, nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học sư phạm là
ngày vui vẻ nhất của cậu……Còn một khắc vui vẻ này đối Lâm Nhật Nguyệt mà nói là sự thất bại nhất của cô.
Hôm nay là ngày Sở Hạo đến trường đại học sư phạm làm thủ tục.
Sở Hạo rất vui vẻ a! Cậu rốt cục lại có thể cùng chị Nguyệt mỗi ngày cùng một chỗ !
Nhưng là, chuyện không ngờ được đã xảy ra!
Sau khi Sở Hạo làm thủ tục xong, thầy giáo làm thủ tục nói
cho cậu, bọn họ muốn sinh viên mới đi học ở khu nhà mới của trường, cách khu nhà cũ là khu đại học thành N n km – khu đại học thành S. (n vs s
gì đây =3=)
Này đối Sở Hạo mà nói không thể nghi ngờ chính là sét đánh
giữa trời quang! cậu thi trường này là vì cái gì nha? Không phải là vì
cùng Lâm Nhật Nguyệt cùng một chỗ sao? Hiện tại lại bắt cậu đi khu nhà
mới, mà Lâm Nhật Nguyệt ở khu nhà cũ, này không phải giống y như một năm vừa rồi sao? Vậy việc cậu thi đại học sư phạm không phải là vô ích sao?
Vì thế, Sở Hạo tức giận chất vấn thầy giáo:“Vì sao lại muốn tôi đi khu nhà cũ?”
“Không phải mình em, là toàn bộ sinh viên mới!”
“Cái gì toàn bộ sinh viên mới, tôi hỏi thầy