
ân mà yêu cô
sao? Là như thế này sao? Nhưng là điều này sao có thể chứ?
Trời đã sáng, sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thản nhiên rơi tại trên giường Lâm Nhật Nguyệt.
Lâm Nhật Nguyệt mở to ánh mắt đau nhức nhìn trần nhà, lúc này trong đầu
trong lòng cô đều là trống rỗng, đã muốn không thể tự hỏi .
“Nguyệt Nguyệt, rời giường thôi, buổi sáng hôm nay chúng ta có tiết đó!” Tiểu Nhã đã muốn rời giường .
“Ừ.” Lâm Nhật Nguyệt ứng thanh, muốn từ trên giường đứng lên lại vô lực nằm trở về.
“Nguyệt Nguyệt? Cậu làm sao vậy? Sao còn không đứng lên?”
Nhìn đến Lâm Nhật Nguyệt không có động tĩnh gì, Tiểu Nhã vén lên màn
nhìn về phía cô.
“Không thoải mái sao?” Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhật Nguyệt có chút tái nhợt, Tiểu Nhã vươn tay sờ lên trán cô.
“Nóng quá a! Nguyệt Nguyệt, cậu sốt rồi!”
Lâm Nhật Nguyệt bệnh lần này tới bất ngờ, cũng tới hung mãnh. Nguyên bản chính là phát sốt, không nghĩ tới cuối cùng nhưng lại dẫn
phát rồi viêm phổi, ở trong bệnh viện ngây người suốt một tháng.
Chuyện Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi nằm viện vợ chồng Lâm Kiến
Cường cũng không có nói cho vợ chồng Sở Phương Uy, bởi vì bọn họ nhìn
thấy vợ chồng Sở Phương Uy đang vì chuyện Sở Hạo xuất ngoại mà sứt đầu
mẻ trán , liền quyết định không nói cho bọn họ , đỡ cho bọn họ phải
phiền lòng.
Mà vợ chồng Sở Phương Uy vì chuyện của Sở Hạo quả thật là bận tối mày tối mặt, bởi vậy cũng không có chú ý tới vì sao vẫn không thấy
Lâm Nhật Nguyệt, chỉ nghĩ cô học tập bận rộn.
Sở Hạo lại không biết chuyện Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh, cậu
nghĩ là Lâm Nhật Nguyệt không muốn thấy cậu, trốn tránh cậu, cho nên
càng thêm kiên định ý muốn xuất ngoại.
Nếu Sở Hạo đã biết, có lẽ cậu sẽ không xuất ngoại, cũng sẽ không xa cách Lâm Nhật Nguyệt đến năm năm .
Một tháng sau, ngày Lâm Nhật Nguyệt xuất viện cũng là Sở Hạo lên máy bay.
Sở Hạo trước khi lên máy bay vẫn là có chút không nỡ, có chút chờ mong . Hắn ở sâu trong nội tâm chờ mong Lâm Nhật Nguyệt sẽ đến, đến giữ cậu lại, đến ngăn cản cậu. Nhưng là đợi đến đăng ký xong cậu vẫn là không thấy Lâm Nhật Nguyệt đến.
Chẳng lẽ cô thật sự không muốn gặp lại cậu sao? Chẳng lẽ cô
đối với cậu ngay cả một chút cảm tình cũng không có? Cho dù là tình cảm
chị em?
Sở Hạo càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng vẫn là hung ác tâm đi lên phi cơ đến Canada.
Máy bay bay lên.
“Hạo Hạo!” Nhìn máy bay đang đưa Sở Hạo đi xa dần, Trương Thục Viên nhịn không được rơi lệ , Sở Hạo đã rời đi cô rất xa rồi!
“Được rồi bà xã, không cần khổ sở , cũng không phải sinh ly
tử biệt!” Sở Phương Uy an ủi Trương Thục Viên, kỳ thật trong lòng mình
cũng thực luyến tiếc Sở Hạo.
“Đúng vậy, Thục Viên, hiện tại giao thông tin tức đều rất
phát triển, em lúc nào cũng có thể liên lạc với Hạo Hạo .” Lâm Kiến
Cường nói.
“Đúng vậy a, thật sự nghĩ thì cũng nhanh , cùng lắm thì em bay qua nhìn nó thôi!” Ngô Mĩ Lâm kéo kéo tay Trương Thục Viên.
“Này xú tiểu tử, vì sao nhất định phải xuất ngoại?” Đối với
Sở Hạo vì sao lại kiên quyết xuất ngoại như vậy bọn họ đến bây giờ còn
không có suy nghĩ cẩn thận.
Mà đối với cách nói của Sở Hạo là bởi vì khu nhà mới là nơi
chim không ỉa, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tin cậu , nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?
“A, chúng ta hẳn là hỏi một chút Nguyệt Nguyệt, có lẽ Nguyệt
Nguyệt sẽ biết! Chị Mĩ Lâm, Nguyệt Nguyệt đâu? Em giống như thật lâu
không có nhìn thấy nó !” Trương Thục Viên rốt cục nhớ tới đã muốn có một đoạn thời gian không thấy Lâm Nhật Nguyệt .
“Nguyệt Nguyệt a!”
“Đúng vậy, gần đây chúng ta chỉ để ý chuyện Hạo Hạo, đều
không có chú ý tới Nguyệt Nguyệt. Nó làm sao vậy, có phải hay không có
chuyện gì a?” Sở Phương Uy hỏi.
“Nguyệt Nguyệt nó ở trong bệnh viện.” Lâm Kiến Cường trả lời.
“Bệnh viện? Làm sao có thể ở bệnh viện? Nguyệt Nguyệt sinh bệnh sao?” Trương Thục Viên khẩn trương hề hề hỏi.
“Cũng không có gì, chính là cảm mạo khiến cho viêm phổi.” Ngô Mĩ Lâm dùng ngữ khí trấn an nói.
“Cái gì, viêm phổi? Chuyện lớn như vậy hai người như thế nào
không nói cho chúng em biết?” Nghe được Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi,
Trương Thục Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Chúng ta thấy hai người trong khoảng thời gian này quá lo
lắng chuyện Hạo Hạo, đều có chút tâm lực tiều tụy , cho nên đã không nói cho hai người, đỡ cho hai người khỏi lo lắng.”
“Hai người làm sao có thể không nói cho chúng em biết! Đối
bọn em mà nói, Nguyệt Nguyệt tựa như con gái dứt ruột đẻ ra. Đi nhanh
chút nào, chúng ta đi bệnh viện thăm nó!” Trương Thục Viên lòng như lửa
đốt lôi kéo bọn họ hướng bệnh viện đuổi.
“Không cần đi, hôm nay nó xuất viện rồi.”
“Đã xuất viện ? Tốt, vậy chờ nó về nhà, em sẽ từ từ bồi bổ cho nó.”
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời. Bầu trời một mảnh xanh thẳm, trong thành thị nhiều khói bụi như
vậy mà cũng có lúc bầu trời trong suốt như bây giờ.
Cậu bây giờ hẳn là đã lên máy bay rồi? Mang theo sự thương
tâm khổ sở mà cô tạo nên rời khỏi mảnh đất này, rời khỏi người nhà,
cũng rời khỏi cô! Cô không có đi tiễ