
ắt
này, chán ghét ánh mắt anh ta nhìn chị Nguyệt, An Trạch cũng làm cho Sở
Hạo có cảm giác nguy hiểm.
“Hạo Hạo?!” Lâm Nhật Nguyệt kinh ngạc nhìn Sở Hạo.
“Cậu ta là bạn trai em à, Nguyệt Nguyệt?”
Cô ấy có bạn trai sao? Vì sao chưa bao giờ nghe cô ấy nói đến?
“Không phải, cậu ấy là em trai của em, Sở Hạo.”
“Chị Nguyệt! Em không phải em ruột của chị!” Sở Hạo vội vàng nói.
Trước kia cậu đều nghĩ mình là em trai của Lâm Nhật Nguyệt,
nhưng bây giờ cậu hiểu được chính mình đối Lâm Nhật Nguyệt , cậu không
muốn lại làm em trai cô.
“À, hóa ra là em trai em a! Vậy vì sao……”
“Cậu ấy chỉ thích ăn nói bậy bạ.” Trừng mắt nhìn Sở Hạo liếc mắt một cái, Lâm Nhật Nguyệt nói với An Trạch.
“Chị Nguyệt, đi ! Em có lời muốn nói với chị!” Sở Hạo chờ không kịp lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt chạy xa khỏi phòng của nữ sinh.
“Việc gì phải gấp như vậy chứ?” Lâm Nhật Nguyệt vừa nói vừa quay đầu hướng An Trạch áy náy cười cười.
An Trạch sắc mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào hai người dần
dần chạy xa, trong lòng nghi hoặc không ngừng. Nam sinh gọi là Sở Hạo
này cùng Lâm Nhật Nguyệt rốt cuộc là quan hệ gì? Anh biết rõ tình cảm
trong ánh mắt của Sở Hạo đối với Lâm Nhật Nguyệt, kia nhất định không
phải là tình cảm của em trai, như vậy Lâm Nhật Nguyệt biết không? Cô ấy
đối với Sở Hạo có tình cảm gì không?
“Hạo Hạo, được rồi, đừng chạy !” Rút tay khỏi Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt có chút thở hổn hển nói.
“Được rồi! Ở nơi này đi!” Sở Hạo xoay người, sau khi nhìn xem bốn phía nói.
“Hạo Hạo, em không ở khu nhà mới , chạy tới nơi này rốt cuộc
muốn làm cái gì? Nếu không có xe , tối nay em định ngủ ở đâu?” Lâm Nhật
Nguyệt có chút tức giận.
“Chị không cần lo lắng chuyện đó , chị Nguyệt! Bây giờ em có
lời muốn nói với chị, là lời nói rất quan trọng, là chuyện mà buổi chiều hôm này em đã suy nghĩ cẩn thận, em muốn lập tức cho chị biết!”
Sở Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nhật Nguyệt, ánh
mắt này khác xa với trước kia. Đáng tiếc Lâm Nhật Nguyệt không có nhìn
đến, bởi vì Sở Hạo che mất ánh sáng, Lâm Nhật Nguyệt thấy không rõ lắm
biểu tình trên mặt cậu.
“Được rồi, em nói đi.”
“Chị Nguyệt, em hôm nay mới biết được hóa ra em vẫn…… Vẫn……
Yêu chị! Em yêu chị, chị Nguyệt! Không phải em trai yêu chị gái, mà là
một người nam nhân yêu một người nữ nhân!” Sở Hạo kích động nói xong.
Lâm Nhật Nguyệt nhìn cậu, nói không ra lời.
“Chị Nguyệt, còn chị! Chị yêu em không? Em muốn biết chị có
yêu em hay không?” Cầm lấy tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo khẩn trương hỏi.
“Em tới là muốn nói với chị chuyện này?”
“Đúng vậy!”
“Hạo Hạo, em yêu chị, chị biết! Nhưng là em yêu chị chỉ như
em trai yêu chị gái thôi, tựa như em yêu cha mẹ em vậy, là tình cảm gia
đình, không phải tình yêu nam nữ! Em không thể đem hai cái này đảo lộn
được.” Lâm Nhật Nguyệt cho rằng Sở Hạo lẫn lộn thân tình và tình yêu.
“Không phải, chị Nguyệt! Em yêu chị! Em không có lẫn lộn, em
đối với chị là tình yêu nam nữ, em nghĩ muốn cả đời với chị cùng một
chỗ, kết hôn với chị, sinh đứa nhỏ cùng chị!” Sở Hạo còn thật sự nói.
“Hạo Hạo, em có biết chính mình đang nói cái gì không?” Đối
với lời nói Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Cô không biết là chuyện gì đã làm cho Sở Hạo có loại ý nghĩ
vớ vẩn này, nhưng là đây là không có khả năng . Bọn họ từ nhỏ cùng nhau
lớn lên, từ ngày Sở Hạo sinh ra, cô đã là chị của cậu. Mà Sở Hạo cũng là từ nhỏ gọi cô “Chị Nguyệt” Bây giờ vẫn đang gọi không phải sao? Hai
người bọn họ làm sao có thể…… Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu.
“Em biết! Em biết chính mình đang nói cái gì! Em chưa bao giờ hiểu được mình đang nói cái gì chắc chắn như lúc này. Em yêu chị, chị
Nguyệt! Em không thể tưởng tượng được cảnh tượng chị cùng nam nhân khác ở một chỗ!” Sở Hạo nói, cậu thật không ngờ Lâm Nhật Nguyệt lại không tin
cậu, ở trong lòng cậu cho rằng Lâm Nhật Nguyệt hẳn là cũng yêu cậu .
“Được rồi, Hạo Hạo, đủ rồi đấy, em chạy nhanh trở về đi! Về
trễ sẽ không có xe !” Sở Hạo này a, khi nào thì có thể giống người lớn
được đây?
“Chị không tin em! Phải không?”
“Hạo Hạo, em hôm nay trở về hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ hiểu được chính mình nói là sai .”
“Muốn như thế nào chị mới bằng lòng tin tưởng em! Em thật là yêu chị a, chị Nguyệt!” Sở Hạo sốt ruột quát.
“Tốt lắm, không cần náo loạn, mau trở về đi thôi!” Lâm Nhật Nguyệt lười cùng cậu thảo luận vấn đề nhàm chán này .
“Em sẽ làm cho chị tin tưởng em!” Sở Hạo phi thường có quyết tâm nói.
“Ách……” Cậu muốn như thế nào làm cho cô tin tưởng?
“Ưm……” Lâm Nhật Nguyệt mở to hai mắt nhìn, cô thật không ngờ
Sở Hạo nhưng lại sẽ dùng loại phương pháp này chứng minh cậu yêu cô– hôn cô!
Sở Hạo gắt gao ôm Lâm Nhật Nguyệt, nặng nề mà hôn cô. Mặc dù có chút ngốc, nhưng cũng là còn thật sự , quá chú tâm hôn cô.
Lâm Nhật Nguyệt ngơ ngẩn hai giây sau phản ứng lại, dùng hết toàn thân khí lực đẩy Sở Hạo ra.
“Bây giờ chị đã tin em chưa?” Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt trên mặt hiện lên đỏ ửng nói.
“Hạo Hạo, chúng ta là không có khả năng !” Lâm Nhật Nguyệt tâm thẳng thắn nói, cô thật không