
n cậu, liệu cậu có giận cô không?
Mọi việc vì sao lại biến thành hoàn cảnh như ngày hôm nay chứ?
Lâm Nhật Nguyệt nghĩ nghĩ, mà lòng thì bắt đầu đau . Vì sao
lòng của cô lại đau? Là vì cậu rời cô đi sao? Cậu rời đi làm lòng của cô đau, giống như bị mất đi cái gì đó của chính cô vậy, nhưng là vì sao?
Chẳng lẽ cô cũng để ý cậu, đối với cậu có tình cảm khác với tình cảm chị em?
Không, không phải. Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc đầu, nhất
định là bởi vì áy náy, bởi vì cô làm hại cậu rời đi người thân rời đi
hoàn cảnh quen thuộc, một người bay đi xa lạ tha hương. Cậu một người ở
nước ngoài không quen biết ai, không ai có thể chăm sóc hắn, giúp hắn,
hắn nhất định sẽ cảm thấy tịch mịch cô đơn, đây đều là cô tạo thành , cô áy náy, cho nên lòng mới có thể không thoải mái, mới có thể đau. Nhất
định là như vậy!
Nhưng là, thật là như vậy sao?
Hai năm , Sở Hạo đã rời đi suốt hai năm .
Lâm Nhật Nguyệt đứng ở trước giảng đường dưới cây bạch quả,
xuân đi thu đến, trước mắt lại là màu vàng óng ánh. Nhưng là màu vàng
óng ánh này lại không thể thắp sáng ánh mắt Lâm Nhật Nguyệt.
Suốt hai năm, cậu không có trở về, một lần cũng không có. cậu là quyết tâm không cần trở về gặp cô. Vì không muốn thấy cô, cậu thậm
chí đều không có trở về hỏi thăm cha mẹ.
Cô thật sự làm tổn thương cậu đến như thế sao?
“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch đi tới bên người Lâm Nhật Nguyệt, nhìn cô.
“Học trưởng.” Cô không có nhìn anh, chính là lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
“Nguyệt Nguyệt, năm nay em sẽ tốt nghiệp , em không lo lắng
một chút nào đến…..” An Trạch năm trước đã tốt nghiệp , anh không đi làm giáo viên, mà là chính mình gây dựng sự nghiệp làm ông chủ hơn nữa đã
có chút thành tích.
“Học trưởng!” Lâm Nhật Nguyệt bất đắc dĩ cắt ngang lời nói An Trạch.
Hai năm nay An Trạch vẫn canh giữ ở cạnh người cô, khắp nơi
quan tâm cô, che chở cô. Cô không phải không rõ tâm ý của anh, chính là
cô không có cách nào tiếp nhận anh.
“Nguyệt Nguyệt, em thật sự không thể tiếp nhận tình cảm của anh sao?” An Trạch thất bại hỏi.
Ba năm , anh ở bên cô ba năm . Từ khi cô học đại học sư phạm
năm ấy anh liền thích cô, không, là yêu cô. Cô là cô gái duy nhất đời
này anh muốn, vì cô, anh bỏ đi ý định nguyên bản muốn làm một cái giáo
viên tình nguyện mà là chính mình gây dựng sự nghiệp, anh muốn mang đến
cho cô cuộc sống thật tốt, muốn cho cô cuộc sống vô ưu vô lự.
Nhưng là anh khổ đợi ba năm lại không có thể được đến một tia hồi báo. Cô vẫn là không tiếp nhận anh, không tiếp nhận tình cảm của
anh, thậm chí ngay cả một cơ hội cũng không cho anh.
“Em không thể.” Lâm Nhật Nguyệt kiên định lắc lắc đầu.
“Vì sao? Vì sao em ngay cả một lần cơ hội cũng không cho
anh?” An Trạch đứng ở trước mặt Lâm Nhật Nguyệt, ngăn trở tầm mắt cô
nhìn cây bạch quả.
“Học trưởng, anh đừng như vậy.” Lâm Nhật Nguyệt không muốn cùng anh nói vấn đề này, đều nói chuyện hai năm , cô phiền .
“Nguyệt Nguyệt, có phải hay không bởi vì Sở Hạo em mới không
chịu tiếp nhận anh?” An Trạch chỉ nhìn thấy Sở Hạo đúng một lần, lại nhớ rõ khắc sâu.
Lần đó anh nhìn Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt theo trước mặt anh chạy đi mà không thể ngăn cản, khi đó anh cảm thấy được đến Lâm
Nhật Nguyệt tâm cơ hồ vô vọng . Nhưng là thật không ngờ là, Sở Hạo liền
xuất hiện một lần như vậy. Từ lần đó về sau anh rốt cuộc không xuất hiện nữa, làm cho tâm anh lại dấy lên hy vọng.
“Nguyệt Nguyệt?” Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt không có đáp lời nói của anh, An Trạch gọi cô.
Lâm Nhật Nguyệt nghe được An Trạch nhắc đến Sở Hạo, chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Lại là loại ánh mắt này! An Trạch lo lắng nhìn Lâm Nhật
Nguyệt, hai năm trước sau ngày Sở Hạo xuất hiện, ngày hôm sau Lâm Nhật
Nguyệt liền sinh một hồi bệnh nặng, ở bệnh viện ngây người suốt một
tháng.
Sau khi xuất viện , Lâm Nhật Nguyệt liền thường xuyên sẽ xuất hiện loại ánh mắt này, dại ra, vô thần, giống như đang tiến vào chỗ nào đó nhớ lại, lại giống nhau bị mất đi thứ gì đó của chính mình. Lúc này
cô cùng trước kia quả thực giống như là hai người, trước kia cô tuy rằng biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong mắt mang theo linh khí nào đó rất khó
tả, khiến cả người cô có vẻ sinh động mà sáng ngời.
Là cái gì đã làm cô thay đổi? Là Sở Hạo! Trực giác An Trạch
cho rằng Lâm Nhật Nguyệt thay đổi có liên quan đến Sở Hạo, bởi vì hai
năm trước từ khi Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh bắt đầu đến bây giờ Sở Hạo
vốn không có xuất hiện. Đây chính là nguyên nhân mà An Trạch cho rằng vì Sở Hạo mà Lâm Nhật Nguyệt không tiếp nhận anh.
“Nguyệt Nguyệt!” An Trạch nắm vai Lâm Nhật Nguyệt, dùng sức lắc lắc cô.
“À, học trưởng?” Lấy lại tinh thần Lâm Nhật Nguyệt hờ hững nhìn An Trạch.
“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao
em lại không nói cho anh biết ?” An Trạch chịu không nổi cô coi thường
anh.
“Học trưởng, anh không cần lại lãng phí thời gian ở trên người em , tìm một cô gái tốt hơn em đi!”
“Anh tìm không thấy ai hơn em , Nguyệt Nguyệt. Anh tin tưởng
một ngày nào đó em sẽ tiếp nhận anh!” Đợi nhiều năm như vậy, An Trạch
thật sự không muốn buông tay.