
ũng
không tới phiên hắn a!
Theo thời gian mà tính, cũng chính là khoảng thời gian diễn ra “Đại hội Tứ quốc” ba năm trước ở Ngọc quốc, Giáp mới đi theo Thượng Quan Lăng ?
Cũng đúng, trong《Tứ phân thiên hạ》ta viết, hơn mười năm sau khi Sở Sở
xuyên không, cơ bản chính là trực tiếp trôi qua, mãi cho đến khi mỹ nữ
Sở Sở trưởng thành, 「©」trong Đại hội thủ lĩnh các
nước ba năm một lần, mới gặp gỡ bọn người Hiên Viên Tiêu, các tình tiết mới chính thức triển khai.
Ngất, tình hình hiện tại càng lúc càng tồi tệ! Vì sao rất nhiều chuyện quan trọng, hoặc nói đúng hơn là những tai hoạ ngầm, đều có liên quan rõ
ràng với những tình tiết mà ta chỉ viết sơ lược trong những năm đó?!
Vậy ta làm sao còn xứng với danh hiệu “Vô Thượng Tiên Tri” đây?!
Còn nữa, cổ ta trúng rốt cuộc là ai muốn hại ta? Còn thằng cha trúng cổ đực là đứa nào? Mama mia, ta chỉ biết trên thế giới này có bao nhiêu người hận
Thượng Quan Lăng, nhưng mà không hiểu nổi có ai nguyện ý cùng Quan Lăng đồng sanh cộng tử đây!~~~ Trừ phi…… Trừ phi kẻ đó hận ta ghê gớm, sau
đó đem cổ đực đặt vào người một tên nào đó sắp bị treo cổ, sau đó kẻ
hận ta ghê gớm kia trốn ở một nơi bí mật cười khoái trá, nhìn thấy ta
suốt ngày hoảng loạn bất an, chờ đợi cái chết!
Mẹ nó! Đừng để lão nương bắt được ngươi! Bằng không lão nương sẽ lột
da sống ngươi ra! Cam đoan da ngươi tuột hết mà người vẫn còn thở!
Ta ngẫm nghĩ cả buổi tinh thần mới trở lại bình thường, tiếp tục tán gẫu với Ất.
Ta thử hỏi thăm dò: “Ha ha, Giáp đến muộn hơn các ngươi, địa vị lại cao hơn các ngươi, ba người các ngươi có oán hận gì không?”
Ất vội vàng lắc đầu nói: “Công chúa, tuyệt đối không có chuyện đó! Bọn
thuộc hạ tuyệt không có nửa câu oán hận! Công chúa có cách sắp xếp của
công chúa, bọn thuộc hạ không dám tự ý chê bai dị nghị xằng bậy!”
“Ố? Ha ha.” Ta cười lạnh mấy tiếng, tỏ vẻ không tin.
Ất lại mở miệng: “Phân công của Giáp và bọn thuộc hạ không giống nhau, kỳ thực cũng không thể nói địa vị ai cao hơn, đều là làm việc cho công
chúa.”
Ta nở nụ cười. Một lát sau, lại lên tiếng hỏi Ất chuyện chính sự cấp bách mà ta nhất định phải chú ý đến.
“Vậy còn ở ngoài cung như thế nào?” Ta biết Thượng Quan Lăng trong sách có đào tạo thế lực của riêng mình ở bên ngoài, tục xưng là ám vệ.
“Hồi công chúa, hiện có một trăm bảy mươi sáu tử sĩ.”
“Chỉ có tử sĩ?” Thượng Quan Lăng à Thượng Quan Lăng, chẳng trách ai nấy đều sợ cô, cảm thấy cô là con đàn bà độc ác, thì ra cô chỉ biết đào tạo tử sĩ! Trừ giết người ra, còn đề phòng chính mình bị giết! Toát mồ hôi……
Ất trố mắt, nghi hoặc nhìn ta chằm chằm hỏi: “Thuộc hạ đào tạo tử sĩ
ngoài cung là làm theo mệnh lệnh của công chúa mà? Lẽ nào công chúa……”
“Ồ, không có gì, ha ha…… tốt, rất tốt!” Ta vội vã cướp lời, cười toe toét khoe ra mười ba chiếc răng trắng bóc (em này có răng khểnh nà, nên mới lẻ 1 chiếc), 「©」“Chỉ mới được một trăm sáu mươi bảy người thôi sao, có phải hơi ít hay không?” Thực ra là không ít, tử sĩ mà, biết rõ là làm vật hi sinh còn có người đồng ý, vậy đã là quá tốt rồi.
Ất hơi cúi đầu, trả lời: “Dạ, thuộc hạ hiểu rõ rồi.” Ngập ngừng, lại nói, “Chờ trở về Lăng đô thuộc hạ sẽ đi……”
“Aizz!~~~ không cần không cần!” Ta vội vàng xua tay, kiên quyết cự tuyệt. Mấy
chuyện đào tạo một đám tử sĩ này thật là tổn thọ, còn lâu ta mới muốn
làm! Ta mỉm cười nhìn Ất đang ngây ra vì không hiểu, nói: “Yên tâm, ta
tự có chủ trương. Ất à, chúng ta đi nhanh một chút, trở lại Lăng đô còn có chuyện quan trọng cần làm!”
Ất khó hiểu hỏi: “Công chúa, từ đây tới sinh nhật của bệ hạ còn đến một tháng lận mà?”
“Ha ha, ta không phải gấp chuyện này, ta gấp chính là……” Ta mỉm cười thần bí, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ta đi nằm một lát cái đã, ha ha.”
Ta muốn nhân lúc còn đang ở trên đường tính toán kỹ lưỡng mọi việc.
Người đầu tiên cần đối phó chính là Hiên Viên Tiêu, không thể để hắn thật sự đi tấn công Dực Quốc hay là Đông Nhạc được.
Nhưng mà……
Còn có tên Yến Tứ Phương, hắn là một đại bí ẩn, ta còn phải tìm hiểu……
Quan trọng nhất là cái mạng nhỏ của ta a, làm sao giữ được đây?!……
Buồn bực…… choáng váng…… đau đầu……
***
Đêm khuya ngày hôm sau. Ngọc quốc, Lăng đô.
“Công chúa, thật sự không về cung sao? Nhưng mà bệ hạ……”
Ta quyết đoán bác bỏ: “Không nhưng nhị gì cả! Ngươi hiểu câu ‘miệng vàng lời ngọc’ hay không hả? Bổn cung nói không về thì là không về!” Nếu tối nay mà trở về, liệu sáng sớm mai cái tên đệ đệ bảo bối của ta có cho
ta xuất cung làm việc hay không? Ngươi tin, ta không tin! “Được rồi
được rồi, bảo những người khác về trước đi, ngươi đi cùng ta đến Tướng
phủ.”
“Tướng phủ?” Ất kinh ngạc.
Ta cười gian: “Đúng! Tướng phủ! Nhà ngoại công của ta.”
“Công chúa, người…… người muốn đi bái phỏng Quốc Trượng đại nhân?” Ất tròn mắt to như hai quả chuông, “Vào giờ này ư?……”
“Sai rồi, không phải đi bái phỏng, mà là đi thăm viếng! Hơn nữa, ha ha…… Đêm nay còn phải ngụ ở trong phủ của ngoại công!”
“Công chúa người định……”
Ất thật đúng là hiểu ta ghê. Đúng vậy, ta đích thực là ‘vô sự bất đăng
tam bảo điện’, lần này đến nhà Ngoại công của