
i gật đầu, âm trầm nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Tiểu Tạc Tử, ngươi lui đi.” Âu Dương Vân thản nhiên nói, Tiểu Tạc Tử liếc mắt nhìn ta, sau đó thi lễ rời khỏi đại sảnh.
Trong đại sảnh thênh thang chỉ còn mình ta và Vân tiên nhân.
Ta ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, ta không dám ngồi đối diện hắn, ta sợ
không cưỡng lại được ánh mắt hắn, 「©」cho dù hiện
giờ mắt hắn là màu đỏ sậm, chứ không phải đôi mắt màu bạc vốn có của
hắn, ta cũng không dám. Ta sợ mình sẽ nhớ lại những hồi ức ấy, những thứ từng khiến ta rung động, tưởng nhớ, còn có con người.
“Lăng nhi, lần này ta tới đây là vì một việc.” Vân tiên nhân âm trầm nói, ánh mắt tĩnh lặng vô cùng, hắn thản nhiên nói tiếp: “Cũng là vì một người.”
Lòng ta
khẽ run lên, quay đầu sang nhìn hắn, vừa lúc hắn cũng quay đầu, nhìn
thật sâu trong đáy mắt ta, ta lập tức tránh ánh mắt hắn, tim ta bỗng
giật thót, đâu đó khẽ nhói lên.
“…..Chuyện này… Vân Lăng Vương…”
Âu Dương
Vân ngắt lời ta: “Lăng nhi, nếu nàng không muốn gọi ta là Vân tiên nhân nữa, thì có thể gọi ta là Bích Quân… đừng dùng ‘Vân Lăng Vương’ xưng
hô với ta có được không? Cổ họng ta như có gì đó chặn lại, giọng nói không sao thoát ra được:
“Bích…….” Ta nghẹn giọng, không cách nào gọi cái tên đó, cũng chẳng thể phát ra tiếng! Bảo ta gọi hắn là Bích Quân, ta sẽ cảm thấy bản thân ta ngu ngốc. Ta sao quên được hắn từng dùng thân phận Bích Quân lừa gạt
ta, ta quên sao được…
“Mọi chuyện chúng ta đều
đã nói rõ, phàm những việc liên quan tới ta, ngươi cũng đừng ‘hao tâm
tổn sức’ nữa.” Ta lược bớt xưng hô, nói thẳng.
Âu Dương Vân cười khổ, âm thanh rầu rĩ phát ra trong cổ họng, ta có thể cảm nhận hắn đang nhìn
ta da diết, tầm mắt bao lấy khuôn mặt ta, khiến ta cảm thấy khó xử.
“Lăng nhi, nàng thích Đông Phương Cửu sao?”
Ta sửng sốt… lập tức xoay mặt sang, mở to mắt nhìn hắn, phủ nhận: “Không có!”
“Không có?” Âu Dương Vân bật cười, cảm giác lạnh lẽo lan ra theo tiếng cười của hắn: “Haha… Thật sự không có thì tốt.”
“Thật sự không có!” Ta
kiên quyết phủ nhận, ta cũng chỉnh lại lời của hắn: “Còn nữa, ta không
phải là Thượng Quan Lăng người trong mộng của người suốt mười năm năm
qua, chính ngươi cũng đã biết, bởi vậy đừng gọi ta là ‘Lăng nhi’, ta
nghe rất khó chịu.”
“Hắn gọi thì được, ta thì không sao?” Hai con ngươi đỏ sậm trong nháy mắt bị bao phủ bởi một
ngọn lửa hờn giận, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như băng.
“Âu Dương Vân, chỉ có
mình ngươi biết rõ lai lịch của ta, ngươi lại cứ……. dây dưa với ta như
vậy là có ý gì?!” Ta đón lấy ánh mắt hắn, không hề tránh né.
“Ta nói rồi, nàng phải thay thế Lăng nhi ở bên cạnh ta suốt đời!”
“Dựa vào cái gì?! Người
đáp ứng ngươi là nàng, không phải ta! Cứ cho là mắc nợ ngươi, cũng là
nàng, chứ không phải ta!” Ta đứng bật dậy.
Không biết vì cớ gì, từ
khi ta thẳng thắn thừa nhận thân phận với Vân tiên nhân, chưa nói
chuyện cùng hắn quá ba câu là đã gắt gỏng lên rồi. Ở trước mặt ta,
「©」hắn không còn cái phong thái tiên nhân kia nữa,
không còn là một tiên nhân có phong thái lãnh đạm, mà là một vị vua
nóng nảy thất thường khiến người khác phải sợ hãi.
Âu Dương Vân cười phá lên, bả vai run lên, hồi lâu hắn mới ngừng tiếng cười, nhìn vào mắt ta, cái nhìn ảm đạm, cái nhìn ai oán.
“Lăng nhi, chắc nàng cũng đã biết Đông Phương Cửu đã có thê thiếp đầy nhà, cứ cho là hắn chưa có chính phi, cứ cho là hắn dành danh phận Vương phi cho nàng, liệu nàng
có cam tâm tình nguyện chia sẻ hắn cùng vô số nữ nhân khác không?”
Ta sững sờ, hai mắt mở lớn như không tin vào tai mình, tim ta đột nhiên thắt lại, ta phải cố che đi cảm xúc ấy.
Không khí trở nên loãng ra, vì sao ngay cả thở cũng khó khăn đến nhường này?
Âu Dương Vân nhìn thấy
biểu cảm của ta dường như rất hài lòng. Nhưng dường như bởi vì quá hài
lòng mà trở nên rất thật. Hắn âm trầm tiếp tục nói: “Ta biết nàng không phải là Thượng Quan Lăng, những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều……
Quả thực, cho đến bây giờ ta cũng không xác định rốt cuộc ta đối với
nàng là……. Ta chỉ là……. chỉ là cảm thấy nhất định phải có nàng bên
cạnh…….. Nhất định…… Nếu không, ta chỉ biết vùi mình trong quá khứ,
vĩnh viễn đeo bám hình bóng ấy …… Hình bóng xưa cũ ấy……”
Ngập ngừng một lúc, hắn nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta vĩnh viễn chỉ có một Vương hậu, chỉ có thể là nàng.”
“Lăng nhi…..”
Không biết ta và hắn mặt đối mặt trong đại sảnh bao lâu, hắn nhìn ta, còn ta không biết đang nhìn gì….
“Haha….” Ta cười, hít sâu một hơi, tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Đông Phương Cửu thê thiếp đầy nhà thì liên quan gì tới ta chứ, mắc gì ta lại không thoải mái, có
đúng không?!…. Haha…. Liên can gì tới ta chứ?! Ta không thích hắn, ta
không thích hắn…..
Có tên ngốc từng nói với ta: “Lăng nhi, không phải sợ, đã có ta ở đây.”
Có tên ngốc từng cười nói với ta: “Vì thiên hạ có thể phụ vạn dân; Vì nàng phụ cả thiên hạ cũng được.”
Ta miên man… có phải ta đã nhớ lầm hay không, kỳ thật so với tên ngốc kia mà nói, ta mới chính là kẻ ngốc.
“Lăng nhi….”
“Sao?” Mắt ta khép hờ ưu tư, khuôn mặt mỉm cười nhìn Âu Dương Vân.
“Ở bên ta…