Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211165

Bình chọn: 10.00/10/1116 lượt.

ểu rõ hắn rồi, hắn chính là người mà hoàng tỷ ta ghét

nhất mà!” Tiểu Thiên Thiên lập tức bao biện cho ta. Có điều, lời bao

biện này có hơi thiên vị.

Ánh mắt Ất xa xăm, dời mắt đến mặt nước Uông Bích Đàm dưới cây cầu bằng ngọc bắc ngang hồ.

Đúng lúc

này, Thu Nguyệt đang nhẹ nhàng bước qua cầu, đi về phía ta, sau khi thi lễ, nàng nói: “Công chúa, phủ Tướng Quốc vừa sai người báo tin, nói là có vị bằng hữu đang ở trong phủ chờ người.”

Đám người chúng ta đều sững sốt.

Bằng hữu của ta?! Ta làm gì có bằng hữu nào! Nói là địch nhân còn có thể tin được. Nhìn Thu Nguyệt, ta hỏi: “Có xưng danh chứ?”

Thu Nguyệt gật đầu trả lời: “Nhạc công, Bích Quân.”

Ta cuồng hãn, thác nước hãn, Thành Cát Tư Hãn! [Phi Phi nghĩ đoạn này chỉ thái độ sửng sốt của Lăng nàng, giữ nguyên cái

cách biểu lộ mà Phi Phi nghĩ chơi chữ ngộ ngộ a! Chú thích thêm: chữ

“hãn” là chỉ “mồ hôi”, ý là toát mồ hôi hột.'>


Ất lặng

thinh nhìn về phía ta, ta nhìn hắn cười khổ, giải thích: “Chính là ….

Khụ khụ… Là nhạc công của Tiên Nguyệt Lâu chúng ta đó mà…” Ta chưa bao

giờ nói với bọn Ất, Bích Quân chính là Âu Dương

Vân.「©」Bọn hắn không ít lần hỏi ta, hôm đó ta rõ

ràng biết là không thể nhưng vẫn “nghĩa vô phản cố” bỏ trốn khỏi thuyền của Đông Phương Cửu quay lại Ngôn Quốc, tự đặt bản thân mình vào chốn

nguy hiểm là vì ai, ta chưa từng trả lời bọn họ. Nhưng ta đoán, bọn họ

chỉ biết Bích Quân – người có thể khiến ta vì hắn mà mạo hiểm quay lại

Ngôn Quốc – là một “nhạc công”, haha, nhạc công mà thôi.

“Công

chúa….” Thu Nguyệt khẽ gọi ta, ta ngước lên cười với nàng, nói: “Ta về

Lăng Vân Cung thay thường phục rồi đến đó, ngươi bảo người đến báo tin

hồi phủ trước đi.”

“Dạ.” Thu Nguyệt đáp lại theo mệnh lui ra.

“Hoàng tỷ, Bích Quân là ai vậy?” Thương Quan Thiên chớp mắt nhìn ta khó hiểu hỏi.

Ánh mắt ta đảo một vòng, xoa xoa đầu thằng em, cười lấp liếm với hắn: “Hắn nổi

tiếng là một nhạc công của Tiên Nguyệt Lâu, kỳ thực có thân phận khác

là mật thám chúng ta cài ở Ngôn Quốc.”

Chén trà trên tay Ất bị sánh ra, vài giọt trà thơm vãi ra ngoài.

Ta chột dạ liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường mới quay qua đối diện tiểu Thiên Thiên cười ngây ngô.

“O`…” Thương Quan Thiên bán tín bán nghi, rốt cuộc cũng gật gật đầu biểu thị đã biết.

Ta tiếp

tục “dày vò” cái đầu của tiểu Thiên Thiên lần nữa, dùng ánh mắt ấm áp

của một người chị tốt, nói: “Vậy ta xuất cung trước đây.” Ta quay sang

Tô Tử Chiêm nhe răng cười gian tà, lại quay lại phía tiểu Thiên Thiên

của ta: “Thiên Thiên trở về ngự thư phòng cùng “đế sư” biểu ca học hành chăm chỉ đi, chuyên tâm nghiên cứu những tấu chương gần đây, rồi

nghiên cứu lại địa hình biên giới của chúng ta thêm một lần nữa nhé!”

Thượng Quan Thiên gật đầu đáp lại, Tô Tử Chiêm hận chẳng nói lên lời, nghiến răng “két kèn kẹt”.

Ta vừa

đứng lên, Ất liền đứng lên theo, ta lập tức ngăn hắn lại: “Mạc Ly à,

huynh cũng tương đối am hiểu binh pháp, chi bằng đi cùng Thiên Thiên

tới ngự thư phòng đi. Biểu ca dạy Thiên Thiên đạo trị quốc, huynh giảng cho Thiên Thiên binh pháp. Đúng rồi, mọi người tiện thể có thể đem bản 《Hậu hắc binh pháp – ba mươi sáu kế dụng binh》 lấy được từ chỗ Vô Ngôn ra mà nghiên cứu cùng nhau, Thiên Thiên có chỗ nào chưa hiểu, hai người hãy tận tình giải thích cho hắn hiểu.

Ất bị ấn

trở ngược xuống ghế, trong mắt hắn thoáng hiện chút lo lắng cùng không

cam lòng nhưng rốt cuộc cũng dằn lòng theo ý ta: “… Được.”

***

Ngọc Quốc, Lăng Đô, Tướng Phủ,

Khoảnh

khắc sải bước vào đại sảnh hậu viện, lòng ta thật sự rất hồi hộp, lòng

bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi. Bất giác, cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt rực lửa chiếu vào, chỉ còn cách khoác lên bộ mặt tươi cười

ngẩng đầu nghênh đón nguồn nhiệt nóng bỏng ấy.

Mắt đỏ

sậm, thân bạch y tựa ánh trăng, nét mặt tĩnh lặng ẩn dưới lớp sa trắng

mỏng tang, hắn chính là Bích Quân, cũng từng là Vân tiên nhân trong

lòng ta.

Ánh mắt

hắn dường như có chút dao động, rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như không

nhận ra sự biến hóa trong đó – càng không thể nào biết được hắn hiện

đang suy nghĩ gì.

“Chủ nhân!~~~~” Tiểu Tạc Tử rưng rưng hoan hỉ nhìn ta, nhưng chỉ đến khi hắn gọi ta, ta mới chú ý tới sự có mặt của hắn.

Đành chịu

thôi, cũng tại ánh mắt hút hồn kia của Vân tiên nhân, cho dù hắn đang

ngồi thật tĩnh lặng, nhưng ánh mắt của người khác cũng sẽ bị hắn hút

lấy.

Ta mỉm cười với Tiểu Tạc Tử, cố tình trêu ghẹo: “May thật, Tiểu Tạc Tử vẫn còn nhớ tới chủ nhân ta đây!”

Tiểu Tạc Tử đỏ mặt, vội đáp: “Đó là chuyện đương nhiên, trong lòng nô tài chỉ có một mình chủ nhân.”

Ta định bước tới xoa đầu Tiểu Tạc Tử, thanh âm trong trẻo kia lại truyền đến tai ta:

“Lăng nhi, lâu ngày không gặp, nàng vẫn sống tốt chứ?”

Ý cười nhẹ thoáng ẩn hiện trong đôi mắt đỏ sậm kia. Đôi mắt ấy, ẩn chứa tưởng

niệm, ôn nhu, cưng chìu, nhưng còn pha lẫn một chút hoang mang.

Nhìn Vân

tiên nhân, một Vân tiên nhân mà trong mắt lại nhuốm màu “hoang mang”,

trong khoảnh khắc, ta chẳng thể nào nặn ra nổi một nụ cười.

Chẳng biết mất bao lâu, ta mới chậm rã