Duck hunt
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211221

Bình chọn: 9.5.00/10/1122 lượt.

ôi.

Trong

khoảng thời gian mà ta đờ ra không được ngắn cho lắm này, ta đã suy

nghĩ tường tận vấn đề có liên quan đến việc tên ngốc Đông Phương Cửu kia có thê thiếp đầy nhà.

Ta phác

giác, kỳ thực, chuyện này cũng không nghiêm trọng cho lắm, một

‘ojisan’(*) già đầu như hắn nếu như mà chưa từng yêu ai thì thật đáng

sợ? ! Ta nhớ tên ngốc kia tuyệt đối không thể nhỏ tuổi hơn “Thượng Quan Lăng” được, dù là thế nào thì cũng phải quá hai mươi rồi. Một “ông già” hơn hai mươi tuổi đầu nếu như chưa từng yêu, chưa từng có bạn gái… Khụ khụ… Nói thật chứ, nếu không phải “tố chất” bản thân quá kém, thì

chính là con mắt “quá cao”, nếu không phải nữa vậy khẳng định là… Ta

không cần phải nói rõ đâu ha.

(*) tiếng Nhật: chú

Thế nhưng… tên ngu ngốc kia lại dám thê thiếp đầy nhà? Mụ nội nó chứ ta đáng lẽ

phải tặng cho hắn một quyển 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 thực sự để hắn tu

luyện mới đúng!

“Kít kít…” Là tiếng nghiến răng của ta.

Ngươi nói

xem cái chuyện đó có chỗ nào hay ho đâu? Hắn không tìm đàn bà bộ sẽ

‘bức rức’ quá mà chết hay là thế nào? ! Thật là tức chết lão nương mà!

“Công chúa…” Thu Nguyệt rón rén tiến về phía trước vài bước, đôi mắt nhìn ta trợn tròn, giống như đang nhìn quái vật.

“Cái gì?” Ta liếc nàng một cái, ta cá chắc cái miệng của ta lúc này đang méo xẹo!

“Công chúa… có chỗ nào khó chịu sao?” Thu Nguyệt lí nhí hỏi.

“Không có a.” Người ta không vui cũng không được hay sao? !

“Vậy hôm

nay công chúa cũng kỳ lạ thiệt! Không những không dùng bữa tối, mà ngay cả bánh ngọt cũng không ăn một miếng nào! Còn nữa, sắc mặt vừa rồi của công chúa biến đổi cũng rất nhanh, quả thực…”

“Giống như đổi màu chứ gì? !”

“… Đúng!”

“Ta đây là đang luyện công đó! Đừng để ý đến ta.”

“… O`…” Thu Nguyệt bán tín bán nghi gật đầu.

Bất thình

lình, ta lên tinh thần một chút, con mắt cũng mở lớn hơn một chút, cười tủm tỉm nhìn Thu Nguyệt, hỏi: “Thu Nguyệt nè, ngươi nói xem yêu thích

một người là như thế nào?”

Khặc khặc… Nếu như để cho đám người thân của ta biết một mẹ kế như ta mà lại đi

hỏi một “cổ nhân” yêu thích là gì, thì sau này ta đừng hòng mà lăn lộn

trên ‘giang hồ’ nữa! Thiệt là mất mặt hết sức!

Thế nhưng… thực ra… một kẻ từng viết vô số thứ chết dẫm moi nước mắt của thiên hạ như ta, thực sự không biết thích một người là cảm giác thế nào cả!

Nghĩ xem một trạch nữ hiền lành nhút nhát như ta,

「©」sao có khả năng đi ra ngoài mà gặp gỡ một anh

chàng đẹp trai, để rồi sau đó rơi vào bể tình trời long đất lở, tiếp

theo đó là yêu đương cuồng nhiệt đến chết đi sống lại đây? !

Ta không bao giờ có cơ hội đó! Cũng không có thời gian! Càng không có ý nghĩ đó!

Khụ, mọi suy nghĩ của ta khi đó đều dồn hết vào… ngược văn rồi…

Đừng nói

với ta rằng đi mà tham khảo mấy tình tiết gì đó trong tiểu thuyết đó

nha, mấy thứ tình ái trong tiểu thuyết đều là dành cho tuyệt thế mỹ nữ

và tuyệt thế mỹ nam thôi! Không thuộc về loại phàm nhân như ta! Thông

thường những “diễn viên chính” đã được định trước, hoặc là vừa gặp liền chung tình, hoặc là vừa gặp đã cãi nhau chí chóe, sau đó mới chung

tình. Chỉ hai loại này mới có khả năng!

Nhưng còn về phần ta thì sao? Soái ca không có khả năng yêu thích ta đâu.

Trước

nhất, lão thiên gia sẽ không đối xử với ta tốt như vậy, cứ cho là ban

cho ta một soái ca đi, thì thể nào cũng để cho ta yêu hắn, chứ hắn sẽ

không yêu ta. Thôi được rồi, tạm lui một bước, coi như là có người yêu

ta đi, thì không chừng cũng là một soái ca ốm yếu tàn tật… Ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với ta hết! Nếu không, ta hiện tại có thể lưu lạc ở nơi quỷ quái này sao? ! Ta đã sớm ôm một đống tiền nhuận bút quấn mình trong chăn nằm trên giường nhấm nháp một hộp kem Häagen-Dazs thiệt bự, sung sướng biết bao nhiêu!

Tướng mạo

của ta, trong lòng ta biết rõ, từ hồi tới đây đâu phải ta chưa từng soi gương! Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của ta, không xấu, cũng có thể nói

là không tệ lắm, nếu da mặt ta dày thêm một chút, cũng có thể gọi là mỹ nữ được, thế nhưng vẫn còn kém rất xa so với tuyệt thế mỹ nữ trong

tiểu thuyết! Chẳng có lý do gì để một soái ca vừa gặp đã chung tình với ta! Không vừa gặp đã “hết tình” cũng là may lắm rồi!

Cộng thêm, ta lại gánh trên lưng cái thanh danh của “Thượng Quan Lăng”, ai sẽ

thích ta đây? Nếu không phải hắn hỏng mắt, thì chính là có mưu đồ! Chắc chắn là muốn đào mỏ gái nhà giàu!

Ở nơi này ta hoàn toàn có khả năng được gọi là nhà giàu siêu cấp, đúng chứ.

“Thích một người?” Thu Nguyệt chớp chớp mắt, mặt ửng đỏ, cúi đầu ôn nhu nói:

“Thích chính là nhớ nhung một người. Không gặp cũng nhớ, mà gặp rồi cũng nhớ.”

“Hả? !” Ta kêu lên một tiếng, ngồi thẳng người, hai chân xếp bằng, tạo dáng xong, nghiêm chỉnh sẵn sàng cho một cuộc “tâm sự chị em” kéo dài. Vỗ vỗ vào

chỗ bên cạnh, bảo Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, ngươi lại đây ngồi tâm sự

với ta, hai chúng ta chưa từng tâm sự bao giờ nhỉ!” Ta giống như đang

dụ dỗ bé gái nhà người ta vậy…

Thu Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh ta.

“Thu

Nguyệt, có phải ngươi đã thích ai rồi không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn

đỏ bừng của nàng