Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211374

Bình chọn: 8.00/10/1137 lượt.

Trẫm không thiếu lễ vật!”

“Hoàng

Thượng, trưởng công chúa nói, lễ vật này của người, ngài xem nhất định

sẽ vô cùng thích thú!” 「©」Tiểu Phúc Tử nói giọng

chắc nịch, mặc dù hắn cũng không rõ Thượng Quan Lăng mấy ngày qua bận

rộn những gì.

Đôi con

ngươi vàng kim của Hiên Viên tiêu thỉnh thoảng lại lướt qua mặt Âu

Dương Vân, Âu Dương Vân thì lại nhướn mắt đáp lại hắn một nụ cười mỉm,

điệu bộ vân đạm phong khinh.

Không khí trong điệu hài hoà một cách dị thường.

Lễ bộ Thị

Lang chủ trì buổi lễ cao giọng tuyên bố: “Trưởng công chúa vì mừng thọ

Ngọc đế, đặc biệt mời vũ cơ đến hiến tặng một vũ khúc!~~”

Mọi người trong điện nhất thời yên tĩnh.

Theo tiếng nhạc trỗi lên, một vũ cơ mặc trên người một bộ xiêm y kỳ lạ, mặt che

lụa mỏng, miệng khẽ ngâm nga một khúc hát, thân hình chuyển động trên

vũ đài hoa bay lả tả ở phía ngoài điện.

“Ô…… Saliwa, oh…… Saliwa, oh…… ho!…… Oh…… ho!…… oh…… ho! Là ai đã ban người tới bên cạnh ta……” (bài Thiếu Nữ Thiên Trúc , trong phim Tây Du Ký)

Tấm voan

mỏng màu trắng ôm sát nửa người dưới kéo lê trên mặt đất, tấm voan

trắng phủ bên ngoài chiếc váy bằng lụa màu xanh, bên trên là một chiếc

áo ngắn bó sát người, một phần cánh tay và phần eo lộ ra bên ngoài, trên cổ tay đeo mấy chuỗi chuông bạc kêu leng keng, nửa thân dưới là một

chiếc váy suông dài chấm đất, đi chân trần, trên mắt cá chân cũng đeo

những chiếc chuông bạc, chỉ khẽ chuyện động liền phát ra âm thanh leng

keng êm tai.

“Là ánh sáng của trăng tròn, là tiếng róc rách của dòng suối mát trong, em như cánh hoa lóng lánh những giọt sương, ngọt ngào bên anh chẳng muốn rời

xa. oh…… saliwa oh saliwa saliwa, oh…… saliwa oh saliwa saliwa, oh……

ho!”

Thân mình

như linh xà vặn vẹo uốn éo, tự nhiên thanh thoát, kiểu múa Ấn Độ đặc

biệt có lắc hông, càng tăng thêm vẻ quyến rũ yêu mị. Chuông bạc trên cổ tay, mắt cá chân cũng vang lên thanh thúy theo điệu múa, khi thì vang

vang mạnh mẽ, khi thì réo rắt êm ái, rất là êm tai.

Ánh mắt mọi người đều bị yêu tinh lục sắc đang múa trên vũ đài hút lấy không dứt ra được.

Mị hoặc vô hạn, phong tình vô cùng.

Một cái túi hương màu xanh biếc không bắt mắt cho lắm, cũng theo chuyển động của vòng eo mà bay múa……

Cái túi

hương này thuộc về Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Mạc Ly đã từng nhìn

thấy, Thượng Quan Thiên cũng biết, thậm chí cả Tô Tử Chiêm cũng từng

hỏi bằng giọng cái móc máy rằng: có phải ngay cả khi tắm rửa cũng sẽ

không tháo ra hay không.

Những ánh mắt nóng rực từ những phương hướng khác nhau xỉa tới, không hẹn mà cùng dán chặt trên cái túi hương kia.

Trong điện ngoài điện, chỗ sáng chỗ tối, những người khác nhau, tâm tình khác nhau. Khúc nhạc kết thúc, điệu múa cũng dừng, ánh mắt của đám đông vẫn dán chặt

trên người “yêu tinh lục sắc” không rời, mà con “yêu tinh” kia đã sớm

trà trộn vào giữa đám đông biến mất vô tung vô ảnh rồi…

Hoàng cung Ngọc Quốc, Lăng Vân Cung.

Ta cuộn

mình trong áo choàng chạy quắn đít, đến lúc chân phải của ta vừa đặt

lên sàn nhà lót ngọc thạch, trong lòng mới an tâm một chút.

Ta bỏ chạy phát mệt, mà Thu Nguyệt chạy sau lưng ta càng mệt hơn. Vì sao? Bởi vì

phục sức cung nữ của nàng rất rườm rà, sao có thể chạy nhanh được như

ta đây? 「©」Nàng muốn đuổi theo nhịp độ của ta, vậy

thì lượng calori tiêu hao trên đường phải gấp đôi so với ta!

Cởi ra áo

choàng ném cho Thu Nguyệt, bỗng dưng ta sực nhớ ra một chuyện, vỗ trán

một cái, vô cùng ảo não, xoay người nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt Thu Nguyệt, ngươi mau đi tìm Lữ ngự y lấy thuốc!”

“Thuốc gì?” Thu Nguyệt bối rối hỏi.

“Aizz! Còn có thể là thuốc gì nữa! Ngươi nhìn thử mắt ta xem!” Ta trợn mắt lên,

chỉ vào cho Thu Nguyệt xem. Thu Nguyệt vừa nhìn thấy, liền hiểu ra, co

chân chạy ra ngoài.

“Aizz,

thật là vất vả cho ngươi…” Ta nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của Thu

Nguyệt, thở dài giùm nàng. Hết cách, ai bảo nàng gặp phải một chủ tử

không thể dựa dẫm như ta làm chi!

Vừa xoa

xoa thắt lưng ta vừa đi vào trong phòng, điệu múa này đúng là không

phải dành cho người bình thường nhảy mà, chỉ lắc eo nhẹ một cái, mà

ruột non ruột già gì cũng muốn xốc loạn xà ngầu cả lên!

“Hisss…”

Ta hít một hơi thật sâu trợn mắt há mồm nhìn Ất, lắp bắp hỏi: “Mạc Ly

hả, sao huynh lại ở trong phòng ta? Chẳng phải huynh nên ở trong Ngọc

Hòa Điện sao?”

Điều kỳ lạ là, Ất không thèm trả lời ta, nhưng mà cặp mắt của hắn bữa nay đột

nhiên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chặp vào ta, giống như đang bày tỏ một

sự bất mãn gì đó.

Ta không có đắc tội hắn à nha? Quái lạ thực sự. Gọi hắn là Mạc Ly vì sao hắn không phản ứng? Đổi cách gọi khác thử xem.

“Ất à, ta

phải thay y phục, lát nữa còn phải quay lại Ngọc Hòa Điện nữa.” Ta tươi cười nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không hề biểu lộ điều gì trên mặt.

Vậy là

sao? Cứ cho là hắn không muốn nói chuyện với ta đi, vậy cũng nên hiểu ý ta nói chứ. Do thời gian có hạn, sự nhẫn nại của ta cũng không có

nhiều như vậy.

“Mạc Ly, có thể phiền huynh tránh đi trước một lúc không?” Ta lách người qua hắn đi ra sau bình phong…

“Ack…” Bất thình lình, ta bị Ất kéo mạnh, ô


XtGem Forum catalog