XtGem Forum catalog
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212295

Bình chọn: 8.5.00/10/1229 lượt.

à, chuyện thứ ba là gì? Ngươi mau nói cho ta nghe coi!” Ngươi nói xong rồi, đến lượt ta.

Yến Tứ Phương bị ta quấy nhiễu như thế, giật mình sửng sốt, thở dài nói: “Chuyện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi nghĩ xong, sẽ nói với

nàng.”

Hả? Chơi trò Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ sao? Ta đâu phải là cái tên

Trương thiếu hiệp khờ khạo kia, mà ta là Lăng mẹ kế người gặp người mê,

xe gặp xe chở!

Thôi kệ, ngươi thích nói hay không thì tùy, hổng chừng sau này ngươi

quên luôn càng khỏe, chuyện có lợi như vậy ngu gì ta từ chối, đầu ta đâu có bị bò đá!

Ta khôi phục được chút sức lực, chống người ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt

thuần khiết không gì sánh được của mình, ra vẻ tội nghiệp mở miệng hỏi

hắn: “Yến, ngươi có không thể giúp ta một việc được không?”

Yến Tứ Phương cảnh giác nhìn ta một hồi, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi: “Nói ra nghe thử, nếu như bảo ta giết người phóng hỏa, ta cũng không

thể làm.”

Hừ, tên khỉ này tuyệt đối là đang báo thù, học đi đôi với hành!

Ta vẫn giữ vẻ mặt nịnh nọt cũ nhìn hắn, giả vờ ngượng ngùng e ngại: “Yến a, ngươi lợi hại như vậy, có thể khởi tử hồi sinh, vậy có thể giúp ta

giả chết hay không?”

“Gì? ——” Vô Cầu bị Yến Tứ Phương trừng mắt vội vàng bụm miệng lại.

“Ha ha, Phượng Hoàng niết bàn, tắm lửa hồi sinh, nếu ta đã là người từng chết một lần, vậy thì nên sống lại rồi. Còn Thượng Quan Lăng giờ đã

——chết rồi.” Ta nhìn Yến Tứ Phương, trong mắt ngập ý cười.

Hắn nói: “Được.”



“Nghĩ cái gì vậy? ! Aizz ~ tỷ làm sao vậy? Có phải cổ độc phát tác không? Hả?”

Vô Cầu huơ huơ tay trước mặt ta.

Ta giơ tay đập lên trán nó cái bốp, quát: “Ngươi mới bị cổ độc phát tác đó! Không thấy ta đang khỏe mạnh sao?”

Vô Cầu vỗ vỗ tay lên ngực, hít sâu nói: “Vậy mà làm ta sợ muốn chết, ta

tưởng tỷ bị cô độc phát tác, sư phụ lại không có ở đây, ta lại vô dụng…”

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của Vô Cầu, trong lòng ta bỗng ấm áp.

Ta bước tới, nhẹ nhàng kéo thằng nhóc kia lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó: “Cảm ơn… Vô Cầu, cảm ơn nhóc…”

Vô Cầu ngửa đầu thoát khỏi bàn tay ta, ánh mắt nhìn ta khó hiểu: “Lăng

tỷ tỷ, tỷ đột nhiên khách khí với ta như vậy, có phải có âm mưu gì

không?”

“Xí~” ta vỗ vào gáy nó một cái, buông nó ra, xoay người, chọn đại một

con đường rẽ sang, “Chẳng lẽ ta phát huy bản năng mẹ hiền mà ngươi vẫn

không biết tốt xấu nghi ngờ ta.”

“Sư phụ nói ‘vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo’ (không có chuyện gì mà

ân cân không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm), sư huynh từng nói ‘mọi người ở bên ngoài đều rất xảo trá ’, bảo ta sau khi hạ sơn phải vạn phần cẩn

thận, sư phụ còn nói…”

Vô Cầu đi theo ta phía sau lải nhải kể lể sư phụ, sư huynh nó nói cái

này cái nọ, thành kính y như giáo đồ tụng kinh thánh, còn ta, đương

nhiên là không để cho bất cứ chữ nào của nó lọt vào lỗ tai mình.

Ta thực sự hoài nghi, Vô Cầu là Đường thánh tăng chuyển thế, chỉ ca một

bài “only you” mà đã cắt đứt mọi hứng thú của biết bao nhiêu người!



Màn đêm dần buông, một vài ngôi sao đã mọc.

Ngôn Quốc quân doanh.

Một luồng gió mát đột ngột xộc vào trong vương trướng, ánh nến chập chờn dao động, Âu Dương Vân mở bừng đôi mắt lạnh băng nhìn về phía trước,

một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Lúc này, quốc sư nên ở tại Vân Kinh

mới phải.”

Đôi mắt Vô Ngôn khẽ cong lên, khiến khuôn mặt đeo mặt nạ thêm được chút

tươi cười, khom người vái chào, thấp giọng trả lời: “Vô Ngôn nghe nói

quân ta lúc bại lúc thắng, 「©」càng ức chế càng dũng

mãnh. Thân là quốc sư, Vô Ngôn tất nhiên phải đến để cầu phúc cổ vũ cho

chư vị tướng sĩ.”

Âu Dương Vân không chút cảm động, lạnh lùng đảo mắt qua Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có diệu kế gì giúp Cô đối phó với địch chăng?”

“Thứ cho thần vô năng, thần không có kế sách gì đối phó với địch cả.”

Vừa nói lại khom người cúi đầu. “Nghe nói chủ soái của Ngọc Quốc là một

tướng quân thư sinh?”

“Ừm, biểu ca của Lăng.”

“Oh? …” Một chút buồn bã thoáng vụt qua trong mắt Vô Ngôn, nhưng rất

nhanh lại sáng rỡ trở lại, ” Hình Bộ thị lang Tô Tử Chiêm mười bảy tuổi

đã đoạt được văn võ trạng nguyên? Ha ha, nhân tài…”

“Hiện tại là Phiêu Kị đại tướng quân.” Âu Dương Vân thờ ơ nói tiếp một câu, trên mặt không có chút biểu hiện gì.

“Vô Ngôn còn tưởng rằng Ngọc Quốc sẽ phái Trấn Quốc đại tướng quân Vĩnh

An Vương làm chủ soái chứ!” Dứt lời, còn thở dài, trông như là vô cùng

tiếc nuối.

Cách một hồi lâu, Âu Dương Vân lại cất giọng điềm tĩnh nói: “Tô Tử Chiêm chỉ thủ chứ không công, có thể đoán hắn chỉ mang binh thủ thành, cũng

làm hao tổn không ít tướng sĩ.” Khẽ thở dài một cái, lại tiếp tục nói:

“Cô thật không nghĩ tới thành trì Ngọc Quốc lại khó công như vậy…”

Vô Ngôn hồ ly cười nói: “Quả nhiên là người đọc nhiều binh thư! Có điều, những binh thư mà Tô đại chủ soái từng đọc, hình như vương thượng cũng

đọc sơ qua một vài cuốn rồi? Có đúng hay không, Vương thượng?”

Âu Dương Vân nghe xong có chút sững sờ, biến sắc, mắt lạnh nhìn về phía

Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có thâm ý gì, có thể nói thẳng ra.”

Vô Ngôn cười cười, xua tay nói: “Ai da, thần đâu có thâm ý gì, thần chỉ

thuận miệng nói vậy thôi, Vương