Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327840

Bình chọn: 7.00/10/784 lượt.

ước bộ nhẹ nhàng bay lên, đi qua đâu cũng đều mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Thân ảnh thon dài từng bước đi qua, nhìn không chớp mắt, không lộ vẻ gì, phong thái như bách hoa.

Vẻ đẹp hoa mẫu đơn cùng hoa thơm cỏ lạ, dù là vô tình cũng làm động lòng người. Hình dung ra đó chính là nàng .

Tất cả đều biết, Ngọc quốc hoàng tộc dung mạo tuyệt mĩ, nhưng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa bao giờ khiến người ta khiếp sợ như hôm

nay.

Xúc cảm phức tạp, một trận thổn thức.

Quả thật đêm nay Thượng Quan Lăng là một loại hương vị đặc biệt, một loại chỉ có Thượng Quan Lăng hiện tại mới có thể tạo ra.

.

Ách……ta muốn hỏi…ta nên ngồi ở đâu đây?! Ông trời ơi! Ta không muốn ngồi cạnh Đông Phương Cửu đâu a! Xỉu! Ta cũng không ngồi cái bàn bên cạnh

Hiên Viên Tiêu kia! Làm sao bây giờ??!!

Ta lén liếc nhìn, một ánh mắt hướng đến ta. Giương mắt nhìn sang, thấy

ngay Đông Phương Cửu kia mắt phượng khép hờ, tựa cười mà không cười, con ngươi đen khẽ thoáng vẻ …… si mê?!!……

Lập tức ta cảm giác như mỗi một lỗ chân lông đều thu nhỏ lại, một hơi lạnh thấu xương chạy dọc toàn thân.

Thằng nhãi Đông Phương Cửu này thật là ghê gớm! Ta bước tới chính giữa điện, không thể không dừng lại, trong lòng không

khỏi có chút lúng túng. Khẽ liếc mắt, nhìn về phía chủ nhân của đêm

nay—-Âu Dương Vân.

Khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng, lông mi dày rậm. Hắn khoan thai ngã người dựa vào vương tọa, phong thái như

tiên nhân, không gì sánh được. Quả nhiên, vẻ đẹp của Vân tiên nhân là

tuyệt thế vô song a!

Ta đang dùng mắt ăn đậu hũ non của Vân tiên nhân, đúng lúc Vân tiên nhân quay đầu sang nhìn, hai người chúng ta ánh mắt tương giao, rồi đột

nhiên cùng nhau giật mình.

Sâu thẳm như nước hồ, sáng tỏa như trăng rằm, trong trẻo mà vô tình. Ta nhìn hắn, hình như cũng bị ánh mắt sâu thẳm ấy hút vào.

Âu Dương Vân giật mình, là bởi vì hắn không nghĩ tới Thượng Quan Lăng lại có thể lộ liễu “quan sát” hắn như thế.

Chúng ta nhìn nhau, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại.

Một tiếng thông truyền lanh lảnh, phá tan khoảnh khắc yên tĩnh này.

“Quốc sư đại nhân đến! ! ~~ “

Trong nháy mắt, hồn phách của ta quay về thể xác.

Quốc sư Ngôn Quốc? Vô Ngôn sao? Ngay cả hắn cũng tới ư? !

Một người gầy ốm thân mặc bạch y, đẹo một cái mặt nạ trơn màu trắng bạc

chỉ để lộ ra hai tròng mắt màu trắng cùng một đôi môi đỏ mọng, mái tóc

dài đến thắt lưng được buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây màu trắng, hắn đến đứng bên cạnh Âu Dương Vân. Phiêu phiêu tựa tiên phong đạo cốt, khoan

thai như liễu trước cơn gió.

A, một Ngôn Quốc nhỏ bé như vầy, võ nghệ không rành, tiền tài không lớn, chỉ dựa vào vũ văn lộng mặc[1'> vì sao có thể hơn mười năm không bị

ngoại tộc xâm lấn? ! Ngoại trừ bởi vì có một tân hoàng ghê gớm như Vân

tiên nhân ra, vị đại quốc sư ‘giọng nam trầm’ này của Ngôn Quốc cũng

tuyệt đối không phải người lương thiện.

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm ta, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười thâm hiểm, ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, vờ như không

biết gì cả. Trực giác nói cho ta biết, người này rất khả năng là người

một nước với Đông Phương Cửu, nếu như nói Đông Phương Cửu là con tiểu hồ ly tinh, vậy thì Vô Ngôn chính là một lão hồ ly ngàn năm đã thành tiên!

“Trưởng công chúa, mời ngồi vào vị trí đi.” Đại quốc sư mỉm cười dịu dàng nhìn ta, lời nói êm ái như gió thổi hiu hiu.

Khụ… Thật ngốc! Đứng ở đây soi mói cả nửa ngày rồi, còn tưởng là bản thân đã mọc rễ luôn rồi chứ!

Quay đầu sang trái thì đụng ngay một đôi mắt màu vàng sắc bén, quay

người sang phải lại đụng trúng nụ cười bí hiểm của Đông Phương Cửu.

Ông trời ơi! Ta phải ngồi ở đâu đây? ! !

“Lăng nhi, sang bên kia đi.” Phía sau truyền đến giọng thì thầm của Sở Sở.

Cũng được, thất phu so với lang sói lúc nào cũng mạnh hơn! Rốt cục, ta

cũng tìm được vị trí, ngồi xuống. Vô Ngôn đại quốc sư không ngờ lại dùng đôi mắt màu trắng bạc của hắn cong lại thành hai hình trăng khuyết nhìn ta, toát mồ hôi… nụ cười của hắng khiến lông tóc ta dựng ngược, không

khỏi lo lắng không biết “ta” trước đây có chỗ nào đắc tội với hắn, khiến hắn ghi hận trong lòng, không thể nào quên hay không.

Aizz, xu hướng ta viết trong cuốn sách này phải chăng đối với ta càng ngày càng không ổn, càng ngày càng tồi tệ!

Ta vội vàng thu người thấp xuống một chút, ý đồ là để cho đồ ăn trên mặt bàn che khuất mặt ta đi. Hừ, ngươi muốn nhìn ta, ta tự che mình lại,

cho ngươi đi mà nhìn quả cầu! (ý nàng là cái đầu nàng tròn quay như quả

cầu)

Một đám người khách sáo qua khách sáo lại, khen tới khen lui, ta nổi hết cả da gà da vịt, bất quá tốt xấu gì cũng có ca múa để xem, có món ngon

để ăn, mặc kệ bọn họ đang nói những lời còn khó hiểu hơn cả đoán câu đố

gì đó, ta chỉ cắm đầu xuống bàn, hai tai không nghe, ai cũng không đáp,

mãi đến khi Vô Ngôn đại quốc sư chỉ đích danh hỏi ta. Ta có một dự cảm

chẳng lành…

“Trưởng công chúa, Vô Ngôn nghe nói Ngọc Quốc có một vật báu tên là Xích Ngọc.” Vô Ngôn nói sao mà chân thành, không đúng, là giả vờ chân thành, “Vô Ngôn đối với nó hâm mộ đ


Teya Salat