
không bằng nó,
mà ai có thể tin được đây? “Lừa kẻ ngốc sao? Mà đệ cũng có thể tính là
đồ ngốc nha, ngoan!~~~”
“Tỷ –”
“Hắc hắc, ta làm sao? Ta biết ta rất tuấn tú, đẹp trai vô đối, dù muốn
dìm hàng ta cũng vô ích, một người đầy phong cách như ta, tựa đom đóm
trong bóng đêm, đi đến đâu người người nhìn chăm chú đến đó, thật là
xuất chúng làm sao!”
“Ặc…… ọe……” Vô Cầu che miệng, khom người, một tay chỉ thẳng vào ta, nói, “Buồn nôn!~~~ Tỷ thật mắc ói!~~ sư phụ ta sao có thể thích một nữ nhân
buồn nôn như tỷ chứ!~~ ta không muốn tỷ làm sư mẫu! Không muốn!~~~”
Ta vội vã nhảy từ trên ghế xuống, nhanh chóng chạy đến che miệng Vô Cầu thối lại.
“Ngươi giữ mồm giữ miệng một chút có được không? Sớm muộn gì cũng bị cái miệng của ngươi hại chết!” Tay kia của ta cũng không nhàn rỗi, véo tai
nó, “Còn nữa, nếu ngươi còn dám nói cái gì mà sư mẫu, cái gì mà sư phụ
ngươi thích ta linh tinh nữa, ta sẽ cho cái lỗ tai kia của ngươi biết
mùi một thể! Nhớ chưa?”
“Ừm, ờ, ưh ưh……”
Ta vốn không muốn bỏ ra, cho tên tiểu tử thối này nhớ thật lâu, nhưng
tiếc là có mỹ nhân đến, ta cũng phải chú ý tới hình tượng, không thể để
người ta tưởng ta thích ngược đãi nhi đồng a, huống chi cái miệng của
con nhóc Tiểu Nhị kia chưa bao giờ nói tốt cho ta một lần, thấy ta đối
xử như vậy với tiểu Vô Cầu, khẳng định lại chụp mũ dâm tặc lên đầu ta
nữa.
“Ha ha, ai là đom đóm trong đêm tối vậy?”
Mộ Dung Uyển một thân y phục thị vệ bó sát màu đỏ sậm, ý cười trong vắt
tiêu sái tiến vào, Tiểu Nhị phía sau mặc y phục của nam đinh.
Ai, hai người này thật gà đất a! Không thể bôi cho mặt xấu một chút sao? Nữ giả nam trang như vậy rất dễ bị vạch trần a! Được rồi, cứ cho ta
thừa nhận Mộ Dung Uyển đã bôi nhọ, nhưng nếu đã bôi sao không bôi hết,
phải không?
Ta bước ra đóng cửa lại, quay đầu lại nói với Mộ Dung Uyển: “Uyển nhi a, lần tới muội làm cho mặt đen thêm một chút, tốt nhất gắn thêm mấy bọc
mủ linh tinh gì đó.”
“Dâm tặc, ngươi thật ghê tởm!” Tiểu Nhị bĩu môi, khinh thường nói.
Không thèm đếm xỉa cách gọi của nàng, ta trả lời: “Không ghê tởm thì coi chừng cả tính mệnh cũng không giữ được. Đây là nơi nào? Hoàng cung của
Đông Phương Tấn! Những con đom đóm ‘cái’ xuất chúng như các nàng còn
không làm sáng bừng cả đêm tối à!”
“Ha ha,” Mộ Dung Uyển cười thản nhiên, vẫn thanh mát động lòng người như trước, “Nhớ rồi, đại ma y của ta.”
“Hừ, hắn là dâm tặc thì có!”
“Tiểu hài thối chớ có nói lung tung! Sư phụ ta đã từng dâm ngươi sao?”
Vô Cầu dũng cảm đứng ra, dùng tên bình thường ta gọi hắn gọi lại Tiểu
Nhị.
Hai đứa trẻ trừng mắt nhìn nhau, lập tức muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.
“Uyển nhi, muội đã tìm được người trong lòng chưa?”
Mộ Dung Uyển lần này đến Lương quốc trừ việc muốn tận mắt nhìn ta xử lí
thỏa đáng chuyện nàng không phải tiến cung hầu hạ Đông Phương Tấn, ngoài ra chính là tìm người trong lòng của nàng. Đối với người trong lòng đó, chúng ta ai cũng không biết, chỉ có thể đoán đó cũng là người Lương
quốc, bằng không nàng cũng sẽ không bị một đám cường đạo trói lại trên
đường tới Lương quốc.
“Xem là vậy đi.” Mộ Dung Uyển cười ảm đạm, thở dài một tiếng.
Ta nhìn nàng, hỏi: “Cái gì mà ‘xem là’ lại còn ‘đi’? Tìm được rồi thì là đã tìm được chứ sao!” Nhìn Mộ Dung Uyển người thoáng cứng ngắc, ta sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn có người khác?”
Mộ Dung Uyển nhìn ta chăm chăm, ngay cả mắt cũng không chớp, cách nửa ngày, nàng cười cười: “Có thể xem là vậy.”
Ta thiếu chút hôn mê, cô bé này sao cái gì cũng ‘xem là vậy’ !
“Muội rốt cuộc đã gặp được hắn chưa? Thật sự không thể nói cho ta biết
tên sao, ta tốt xấu gì cũng là Lương quốc đại quốc sư, không thể thay
muội tìm người sao?”
Mộ Dung Uyển ánh mắt buồn bã, lắc đầu: “Không cần, ta biết hắn ở đâu, mấy ngày nay ta đã dõi theo bóng hắn từ xa.”
Aizz, cô bé này sao có thể nói những lời chua xót như vậy a! Thằng cha
kia là ai, có thể làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của chúng ta hồn siêu
phách lạc như vậy.
Đưa mắt nhìn cả Lương quốc, chỉ có……
Không thể! Sao có thể chứ! Tên ngốc kia căn bản chưa từng gặp Mộ Dung Uyển a! Ặc, cái này cũng khó nói……
Không đúng không đúng, phải nói là chưa gặp, cho dù hai người bọn họ có
cơ hội gặp mặt cũng là ba năm trước, không, phải bốn năm, ở Lăng Đô, đại hội thủ lĩnh ba năm một lần, nhưng khi đó Mộ Dung Uyển mới mấy tuổi
chứ? Mười ba hay mười bốn? Tiểu Nhị bây giờ so ra còn hơn nàng khi đó
hai tuổi?
Ừm, ai cũng có thể, chứ tuyệt đối không phải tên ngốc Đông Phương Cửu!
“Uyển nhi, người trong lòng của muội là người Lương quốc?” Tự vả vào mồm mình một cái, sao có thể hỏi câu hỏi này cơ chứ, nhưng không hỏi lại
không có cách nào biết được, chỉ có thể nói xác suất người đó ở Lương
quốc là lớn nhất, ngươi nên nhớ, Yến Tứ Phương là người Ngôn quốc nhưng
cũng định cư ở Cửu Trọng Sơn Lương quốc thôi!
“Ừm” Mộ Dung Uyển gật gật đầu.
Mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng vẫn kiên trì hỏi: Vậy hắn rốt cuộc là ai? Muội nói cho chúng ta biết đi Uyển nhi!~~“
“Đúng vậy đúng vậy, mau nói đi!” Tiểu Vô Cầu ánh mắt cũng lóe sáng, moi móc bát