
quái làm hắn cực kì hưng phấn.
Mộ Dung Uyển thâm ý nhìn ta, hỏi ngược lại: “Ngài thật sự muốn biết?”
Ta nheo mắt, nuốt nước bọt, vẫn là “Phải” một tiếng.
Mộ Dung Uyển tiến đến trước mặt ta, nàng đứng, ta ngồi, nàng từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào mặt ta, ánh mắt không thể nói rõ, vô cùng dịu
dàng, nhưng không biết có chút sắc bén hay không, chỉ cảm thấy trước ánh nhìn chăm chú của nàng, trái tim ta càng đập nhanh hơn, cả người có một loại cảm giác không thoải mái khó nói nên lời.
“Chàng có tuyệt thế phong tư, mắt phượng đen thẳm thâm sâu như biển cả;
chàng khi lãnh khốc, khi ôn nhu, khi cao ngạo, khi thanh nhã, khi xinh
đẹp, khi thì tà lệ. Vô luận chàng lúc nào, ta đều cảm thấy rất tốt, tốt
nhất trên đời này.”
Mộ Dung Uyển nói bình tĩnh, chậm rãi, nhẹ nhàng, mà tay ta càng ngày càng lạnh, trái tim càng đập nhanh.
“Người ba năm khiến ta hồn siêu phách lạc, khiến ta không thể quên được, hắn chính là Lương quốc Cửu vương gia, Đông Phương Cửu.”
“Cái gì?” Vô Cầu kinh ngạc hô to một tiếng.
Thật bất ngờ, trái tim ta không hề ngừng đập, chỉ thoáng nhói một cái,
tựa một chiếc roi da dê rất mảnh rất nhẹ nhúng vào trong nước, sau đó
nhẹ nhàng quất vào trái tim đang đập của ta.
Cứ như vậy, không khó chịu gì mấy. Ta nhớ không rõ lắm Mộ Dung Uyển và Tiểu Nhị đã đi như thế nào và đi lúc nào, ta chỉ nhớ mang máng sau khi cô ta nói ra ba chữ “Đông Phương
Cửu”, ta vẫn chỉ cười đáp lại một chữ “ờ”, mặc dù nụ cười có chút gượng
gạo, nhưng dù sao ta cũng đã cố hết sức mình. Sau đó, khi ý thức của ta
đã quay trở lại, thì không ngờ đã nửa đêm rồi.
“Tỷ không sao chứ?” Tiểu Vô Cầu lo lắng nhìn ta.
Ta cười cười, có chút thê lương: “Không sao, Uyển nhi bọn họ đi rồi à?”
Thực ra, ta hoàn toàn không muốn lại thân thiết gọi cô ta là “Uyển nhi”
như thế, thực ra ta rất muốn giống như tất cả các cô gái bình thường
khác, ngay khoảnh khắc phát hiện ra tình địch liền xông tới mặc kệ là
cào cấu đấm đá, hay là chửi bới rủa xả gì cũng được. Nhưng mà, ta lại
chẳng làm gì hết. Ta tự nhủ trong lòng, Mộ Dung Uyển không phải là tình
địch của ta, ta và Đông Phương Cửu cùng lắm chỉ coi như có quan hệ nam
nữ mập mờ. Thứ nhất, ta không có vị trí chính đáng để mà bảo vệ quyền
lợi của mình, thứ hai không nỡ phá hỏng một tình bạn có lẽ sẽ lâu bền
chỉ vì một người đàn ông.
Ta không phải là người ủng hộ chủ nghĩa nữ quyền, nhưng ta biết rõ phụ nữ tuyệt đối không nên làm khó nhau.
“Tỷ bị ngốc rồi hả?” Vô Cầu huơ huơ bàn tay nó trước mắt ta, sau đó lập
tức đến chẩn mạch cho ta, nó chớp chớp hai mắt, nhìn ta một cách lạ
lùng, nói “Đâu có gì, mạch tượng rất ổn định, hoàn toàn không giống như
người bị trọng thương mà!”
Ta đẩy nó ra, giả vờ tức giận nói: “Tiểu tử thối nhà ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy! Ta làm sao mà bị trọng thương? Ta chỉ cảm thấy Uyển
nhi không có mắt mà thôi! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia xảo trá như thế,
hắn không xứng với Uyển nhi!”
Không ngờ thằng nhóc Vô Cầu lần đầu tiên biện bạch giùm Đông Phương Cửu lại trong tình huống này.
“Nhưng mà Mộ Dung Uyển cũng rất thông minh lanh lợi mà, không hề thua
kém hắn, ta thấy hai người bọn họ ngược lại rất xứng đôi.” Nói xong, còn làm mặt ngốc cười hì hì với ta, “Tỷ với sư phụ ta càng xứng đôi hơn,
Đông Phương Cửu không xứng với tỷ!”
Ta mắc cười, thằng nhóc này đang khen ta hay sao? Đáng tiếc, ta và sư
phụ ngươi…… Aizz, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, thôi bỏ đi. Ta có thể hiểu được trẻ con thường thích gom chung những người
chúng thích lại với nhau, hồi nhỏ ta cũng từng cố thử làm những chuyện
buồn cười thế này.
“Ngươi đó, chính là một tên gián điệp sư phụ ngươi cài vào bên cạnh ta!”
“Gián điệp là cái gì?”
“Thôi đi đi, đừng giả đò với ta! Cái này mà cũng không hiểu?”
“Hừ, ta không có giả đò, là tại tỷ suốt ngày cứ nói mấy cái từ ngữ nông thôn khó hiểu muốn chết!”
“Được rồi! Mau đi sắc thuốc cho Đông Phương Tấn đi! Lão sớm được giải
độc ngày nào, chúng ta có thể sớm rời khỏi nơi này ngày đó. Ngoan đi!~~”
“Hừ! Lại sai ta làm việc, tỷ là đồ Mẫu Dạ Xoa!” Tiểu Vô Cầu khó chịu rũ rũ tay áo xoay người.
“Nhớ cẩn thận hai nha đầu mới tới đó, ta luôn cảm thấy hai nha đầu kia
là lạ, đối với chúng ta quá mức ân cần, không chừng là gián điệp của ai
đó gài vào.”
“Soạt!” Nhanh như chớp, Vô Cầu đã biến mất.
Cửu Vương Phủ Lương Quốc, sảnh bên Tây Uyển.
Sảnh bên Tây Uyển luôn là nơi Đông Phương Cửu tiếp đãi các nhân vật
quang trọng bí ẩn, điều khác biệt hôm nay chính là, người bước vào căn
phòng này không phải là trọng thần triều đình Lương Quốc, mà là sứ giả
nước thuộc địa, sứ giả Thương Mân.
“Công chúa,” giọng Tiểu Nhị hơi run rẩy, nàng rất hồi hộp, đương nhiên
người hồi hộp không chỉ có mình nàng, Mộ Dung Uyển còn hồi hộp hơn, “Trà đổ rồi ……”
Mộ Dung Uyển giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra chà lau vệt trà dính trên tay áo.
“Công… công chúa…… vương gia…… đến rồi!”
Mộ Dung Uyển khẽ “A” một tiếng, vội đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cửa,
nụ cười này tất nhiên là đẹp đến khuynh thành, nàng đã luyện tập “nụ
cười đổ thành” này vô