XtGem Forum catalog
Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324275

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

ô như nhấn mạnh nói.

Trong mắt Mạc Cách Ly lộ ra nghi ngờ, nếu như vậy, năm đó cần gì vì người khác mà bỏ rơi .

Tô Tranh lại chậm rãi giải thích nói: “Bởi vì mẹ thương các con, cho nên mẹ không muốn tình yêu thương đó của mẹ bị nhiễm tạp chất, nếu năm đó mẹ vì các con mà bỏ rơi những em bé ở cô nhi viễn kia thì dù có được sống với các con mẹ cũng sẽ không yên lòng, mẹ cảm thấy mình thật ích kỷ.”

Cô khổ sở nhìn Mạc Cách Ly một cái: “Nếu như nói hối hận, mẹ cũng không rõ lắm, mẹ không biết mẹ có nên hối hận không. Bởi vì mẹ không biết khi lựa chọn một con đường khác, sẽ có kết quả như thến nào.”

Mạc Cách Ly lặng lẽ nghe mẹ mang theo ưu thương bày tỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất lâu sau đó cậu mới nói: “Những chuyện đã qua cứ để nó qua đi, tương lại mới là thứ chúng ta hướng đến .”

Đã rất lâu Tô Tranh không dậy vào lúc sáng sớm, thật sự từ khi ở với các con cô trở thành người phụ nữ tiên phật phù hộ (ăn được ngủ được là tiên là phật), mất ngủ hình như đã là chuyện xa vời.

Nhưng lần này nửa đêm cô đã tỉnh, nhưng không phải là năm giờ sáng như mọi khi.

Cô không ngủ được, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở vườn hoa tầng dước, vào mỗi buổi tối thường có một người đỗ xe ở đó.

Nhiều chuyện như vậy, anh còn sức để yêu sao?

Tô Tranh ngẩng đầu lên, ngước nhìn sao trên trời. Trong cái thành phố ánh sao sáng này, luôn có những ngôi sao sáng nhất.

Vào đời trước, khi cô mười bảy tuổi, Mạc Phong thường ôm cô lên sân thượng ngắm sao.

Cô tựa vào bả vai của người đàn ông này , có lúc cũng sẽ mơ ước đây là nơi mà cô có thể dựa vào.

Khi đó, Mạc Phong cũng từng mang cho cô ngọt ngào, chỉ tiếc một chút ngọt ngào như vậy cùng mang đến bao nhiêu đắng cay.

Giờ đây người đàn ông này lại đi tới trước mặt cô nói, muốn mang đến cho cô hạnh phúc.

Anh ta nghĩ là chỉ cần anh ta nói là có thể sao, anh ta cho những hy vọng cô đặt nên người anh ta, anh ta có thể lấy lại một lần nữa sao?

Tô Tranh cúi đầu, khổ sở lắc đầu một cái.

Hãy để cho cô ích kỷ một chút đi, nếu người đàn ông này hi vọng cô có thể hạnh phúc, như vậy hạnh phúc lớn nhất của cô, chính là không chạm đến tình yêu, có một cuộc sống an nhàn, bình yên như bây giờ.

Hôm này Tô Tranh lái xe đưa hai đứa bé đến siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân.

Trên đường về lại bị tắc đường, hình như trước mặt xảy ra chuyện lớn gì. Tô Tranh nhìn dòng xe kẹt chặt đằng trước quyết định quay đầu xem đi đường vòng xa hơn một chút.

Hai bên đường chật kín xe, Tô Tranh cẩn thận đi xuyên qua dòng xe đi về phía trước, đúng lúc này, Mạc Yên Nhiên chợt kêu một tiếng: “Con muốn đi toilet!”

Mạc Cách Ly cau mày: “Đi toilet? Sắp đến nhà rồi, chị không thể nhịn một chút sao?”

Mạc Yên Nhiên nhướng mày lên, mất hứng làm nũng nói: “Không thể nhẫn nhịn a. . . . . . Mẹ, còn bao lâu nữa thì về đến nhà ?”

Tô Tranh nhìn dòng xe trước mặt nhăn mày, còn đường này đã đỡ tắc hơn đường vừa rooid nhưng muốn đi về nhà chắc phải mất thêm một chút thời gian: “Xung quanh đây chắc sẽ có nhà vệ sinh công cộng.”

Tô Tranh dừng xe ở bãi đậu xe bên cạnh một khách sạn, cô và Mạc Yên Nhiên xuống xe, nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm được một nhà vệ sinh công cộng, Mạc Yên Nhiên vội vã chạy vào, cô đứng đợi ở bên ngoài.

Ở nơi này trong lúc lơ đãng, cô lại nhìn thấy một cảnh vật vô cùng quen thuộc.

Khạch san bên cạnh này, nơi này chính là nơi tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 10 của Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly.

Cô nhìn khung cảnh khách sạn hoa lệ, cả người trông xe quần áo chỉnh tề, chợt nhớ đến ngày hôm ấy.

Khi đó, cũng là khách sạn đẹp đẽ này, cũng là cậu trông xe dễ tính kia, cô dùng hết biện pháp cuối cùng cũng được làm một nhân viên phục vụ nhỏ bé ở đó.

Ánh mắt của cô từ khách sạn di chuyển đến đại sảnh khách san, dương như cô có thể nhìn thấy được có một người phụ nữ thất hồn lạc phách chạy ra đại sảnh, xuyên qua đám người, chạy đến lối đi bộ, sau đó một chiếc xe con phong qua, đụng vào, cuối cùng chính là màu đỏ.

Ánh mặt trời chói mắt dưới, cô không nhìn thấy màu đỏ, trước mắt là một chiếc xe lao ra từ lối đi bộ, tiếng còi bên tai không dứt, cô chợt cảm thấy hôn mê.

Đây vốn là chuyện không tồn tại, đó là chuyện ở một không gian song song khác, đời này, cái ngày cô chết vốn đã đi qua.

Đời này, cô còn sống, cô an toàn, cô có con trai, con gái, cô hạnh phúc.

Đung lúc này, bất chợt có một bóng người rời vào trong tầm mắt của cô.

Mạc Phong, người đàn ông này, anh mặc quân trang, theo sau có mây người cũng mặc quân trang như vậy, bọn họ cười nói từ trong đại sảnh đi ra ngoài, đi thẳng đến bên đường cái.

Lúc này Tô Tranh mới thấy, thì ra bên cạnh xe cô có rất nhiều xe khác.

Cô xoay mặt đi, tiếp tục đi vào lối đi bộ, cô muốn đợi con gái đi ra rồi sẽ đi ngay, cô không muốn mặt đối mặt với Mạc Phong.

Mạc Phong phải ở lại tiễn khách, khi những người đó đi về hết, lúc này anh mới xoay người lại, lại nhìn thấy Tô Tranh.

Tô Tranh cười với anh, coi như là chào hỏi.

Mạc Phong giao việc cho người bên cạnh, rồi đi về phía Tô Tranh.

Lúc này, Mạc Yên Nhiên cũng đi từ nhà vệ sinh công cộng ra.

Mạc Yên Nhiên mặc mộ