
này không biết kiếm đâu được một loạt đĩa CD, ngày nào
cũng đứng trước vô tuyến làm rất nhiều động tác kì quái.
Có lần cô Phương tò mò hỏi thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân chỉ lướt qua
ngực cô nhíu mày cười đáp: “Cô Phương, cô không phải tập đâu, của cô thế là quá đủ dùng rồi!” Thượng Linh ngủ gà ngủ gật trên đường ra sân bay. Trong chiếc Bentley
Limousine, ông Diệp Minh đang ngồi đối diện rời mắt khỏi tờ báo, chau
mày nhìn cô.
Thượng Linh ngáp xong quay lại liếc ông Diệp một
cái. Ông muốn gì mà nhìn cô với vẻ bất mãn như thế chứ? Con trai ông chỉ đi Singapore có một tuần, nếu ông không nỡ thì cứ việc theo thôi, chứ
lườm cô làm gì? Cô mới thảm đây, vì không chịu đi công tác cùng CEO đại
nhân, tối qua bị anh hành cho cả đêm, gần sáng mới chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ. Bây giờ lại còn vội vội vàng vàng ra sân bay tiễn anh,
người đáng thương phải là cô chứ!
Thượng Linh chống cằm liếc
ngang, anh mặc quần áo tươm tất, giày da bóng lộn, tinh thần thoải mái,
đang xem tài liệu trong laptop. Đúng là không công bằng, đáng lẽ anh
phải mệt hơn cô mới phải, thật là vô lí.
Ánh ban mai rọi qua
cửa xe, phản chiếu trên khuôn mặt trắng bóc hoàn hảo của anh, càng tôn
lên vẻ mịn màng trên làn da, gương mặt tuyệt đẹp làm mê hoặc lòng người. Sao anh lại đẹp trai đến thế cơ chứ? Liệu có phải là sai lầm khi để anh đi công tác nước ngoài một mình hay không?
Đúng lúc đang ngẩn
người ra nhìn, vai Thượng Linh đã bị anh nắm chặt, anh kéo cô ôm vào
lòng, đôi môi mỏng hơi lạnh ghé sát bên tai: “Đang nhìn gì vậy?”
Hơi thở nóng ẩm cùng với những lời thì thầm bên tai vô cùng cám dỗ.
“Sao anh biết em đang nhìn anh, đổ bảnh chọe!” Cô nhéo anh một cái, anh đã cắn ngay vào taii cô, cơ thể cô run rẩy khẽ “a” lên một tiếng.
Diệp Minh đang ngồi đối diện thấy vậy càng cau mày hơn. Nhưng “mỹ nhân” cứ như không biết gì, vê vê cằm Thượng Linh rồi khẽ vuốt ve khóe miệng
cô: “Tối qua đã làm em mệt sao?”
“…” Đại ca, cha anh đang ngồi ngay cạnh đấy!
“Ai bảo em không ngoan cơ, bắt anh đi nước ngoài một mình, nên phạt em
là đúng rồi!” Anh nói xong lại cắn nhẹ lên khóe miệng cô.
“…” Thượng Linh thừa biết là anh cố ý. A Thố chết tiệt!
Hai người ầm ĩ cả quãng đường đến sân bay, làm Diệp Minh vô cùng khó
chịu. Tiễn anh qua cổng kiểm tra anh ninh sân bay, lúc đó cô mới thở
phào nhẹ nhõm.
“Anh mau vào đi, thượng lộ bình an nhé!” Thượng
Linh ra sức vẫy tay, mong ngóng anh sớm lên máy bay để cô được tự do một tuần. Ngày kia là sinh nhật Mễ Mễ, cô sẽ bay về thành phố S đón sinh
nhật cùng cô ấy. Đây cũng chính là lí do khiến Diệp Thố không vui, vì
thế mà hành cô cả đêm qua.
Thấy bộ dạng chỉ mong sao anh mau đi đi của cô, anh lại thấy không vui chút nào, chau mày hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Vậy phải thế nào?” Thấy Diệp Thố nhìn mình chằm chằm không nói lời
nào, Thượng Linh ngao ngán nhìn xung quanh bao người qua lại, chầm chậm
kiễng chân hôn nhẹ lên má anh. Khi đôi môi rời khỏi má anh, anh đột
nhiên giơ tay ôm chặt cô.
Anh hôn lên môi Thượng Linh, đôi môi
thoảng hương bạc hà dịu dàng quấn lấy môi cô. Một tay ôm thật chặt, một
tay đỡ sau gáy cô, hôn thật sâu không màng gì tới tất cả mọi việc xung
quanh.
Những người có mặt tại sân bay đều kinh ngạc trước màn
tình cảm nồng cháy này. Hôm nay Diệp Minh cũng phải đến thành phố H, có
lẽ đã sớm dự liệu trước được cảnh tượng này nên đã qua tổ kiểm tra anh
ninh từ trước. Thượng Linh định đẩy anh ra, nhưng thoáng thấy vầng trán
anh nhăn lại nên mặc kệ, níu chặt vai anh, để anh hôn.
Diệp Thố hôn cô rất lâu, rất sâu, hoàn toàn không để ý đến những tiếng thì thầm, chỉ trỏ xung quanh. Anh cắn nhẹ môi cô nói khẽ trong tiếng thở gấp:
“Một mình về thành phố S, nhớ phải cẩn thận đấy!”
“Uhm…” Thượng Linh mơ hồ trả lời.
“Anh sẽ gọi cho em. Anh để chìa khóa chung cư ở ngăn kéo trong phòng,
chìa khóa xe để trên bàn trong chung cư. Nếu muốn tiếp đón bạn bè cứ mời đến chung cư, em tự quyết định lấy!” Đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve má
Thượng Linh, môi anh lướt trên trán rồi dừng lại hôn tóc cô.
Hơi thở anh dịu lại, một lát sau mới lên tiếng: “Phải nhớ anh đấy!”
Thượng Linh lại khẽ “uhm” một tiếng đồng ý, Diệp Thố thở dài, buông cô
ra bước vào cổng kiểm tra an ninh sân bay. Thực ra điều anh muốn nói là, cô sẽ nhớ anh chứ? Cuối cùng lại biến thành câu mệnh lệnh. Nhất định
phải nhớ anh, tuyệt đối không cho phép cô có bất kì đáp án nào khác.
Ánh đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc du dương cũng không ồn
ào lắm. Tuy cuối cùng vẫn bị Mễ Mễ kéo đến bằng được, nhưng Thượng Linh
vẫn không thấy thoải mái.
“Không phải chứ? Làm gì có ai kết hôn rồi là không được phép đến quán bar nữa!”
“Tuy anh ấy không nói rõ ràng ra như thế. Nhưng cậu cũng biết anh ấy mà tức giận là thể nào cũng vui buồn thất thường sáng nắng chiều mưa rồi
mà…”
“Cậu đừng có nói nhảm nữa, mình đã hẹn với mọi người hết cả rồi! Ai muốn đến chung cư của cậu chứ, có cái quái gì hay đâu!”
Thượng Linh nhụt chí, dường như sau khi kết hôn cô được Diệp Thố dạy
bảo nên quá “ngoan” rồi, chỉ đi bar thôi mà cũng phả