Ring ring
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323680

Bình chọn: 9.00/10/368 lượt.

tuyệt đẹp trước mặt chất chứa bao điều, Thượng Linh đã đọc được sự kỳ lạ trong ánh mắt ấy: “Việc đó… anh biết rồi sao?”

Diệp Thố không nói gì, chỉ lặng yên nhìn Thượng Linh.

“Lẽ nào anh đã biết ngay từ đầu?” Cô nói tiếp: “Anh đã biết rồi sao còn không hỏi?... Thảo nào dạo này cư xử lạ thế! Hôm nay còn bỏ mặc em trên đường nữa. Đúng là em không trách nhầm anh, đồ lòng dạ hẹp hòi, không

có phong độ…”

Ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới khiến cô không dám nói tiếp nữa.

“Anh không phong độ ư?”

Thượng Linh gật đầu.

“Vậy ai mới phong độ?”

Cô chớp chớp mắt, chẳng phải sờ sờ ra đấy sao? Trên đời này làm gì có ai phong độ hơn hoàng tử Phong Duy Nặc nữa.

“Em đang nghĩ đến ai đấy hả?” Anh hỏi lạnh lùng.

“Dù sao cũng không nghĩ đến anh…” Những tiếng cuối cùng đã bị đôi môi mềm mại ngậm lại.

Những nụ hôn tới tấp không hề báo trước, cướp đoạt hơi thở cô. Lọ thuốc nước đổ nhào xuống tấm thảm trước ghế sô pha, thế là đi đời tấm thảm

trắng tinh. Cô ngồi lên đùi anh, chẳng có cơ hội nào phản kháng lại.

Thượng Linh có việc chưa nói xong, vẫn còn muốn mắng anh nữa, anh đúng là… Cô tức giận mím chặt môi, chống lại nụ hôn của anh.

Anh càng hôn Thượng Linh mạnh hơn khi thấy cô kháng cự lại, cô ngã nhào ra ghế, đầu ngón tay lạnh dò tìm dưới chiếc áo choàng rộng lớn. Cô co

rúm người khó chịu, hơi thở anh càng gấp gáp hơn.

Mở to mắt

nhìn, Thượng Linh thấy vầng trán rộng ngay trước mắt, hàng mi dài khẽ

rung theo từng hơi thở. Nhiều ngày nay hai người chiến tranh lạnh, cô đã rất lâu không ở gần anh, trái tim phản trắc không chịu nghe lời cứ đập

liên hồi.

Nụ hôn của anh thật dữ dội, thậm chí cón có phần hơi

ác độc, giống như đang trừng phạt, lại giống như đang tuyên bố quyền sở

hữu của mình. Anh buông cô ra trong giây lát, cất tiếng nói qua hơi thở

nặng nề: “Anh đã nói không cho phép bất kì người đàn ông nào khác ôm em. Nhưng xem ra, em chẳng bao giờ thèm để tâm đến những lời anh nói!”

“Anh ấy khỏe hơn em, lại nhanh như vậy, em làm sao mà chống lại được.”

“Em còn có lí do nữa không?” Một tay anh giam cầm cơ thể cô, một tay mở vạt áo choàng tắm của cô.

Làn da trần phơi bày ra ngoài, Thượng Linh hơi run rẩy:

“Anh chỉ biết nói em, còn anh thì sao chứ? Ngày nào cũng làm thêm giờ,

ai biết làm gì ở khách sạn? Chỗ nào cũng là phòng ngủ, chỗ nào cũng toàn là giường, toàn là cup D…” Thượng Linh không cam lòng bị mắng như vậy,

ra sức vung vẫy, nhưng đã bị anh chặn lại ngay sau đó.



Lúc đầu anh cử động vội vàng khiến cô không nói được gì, lại bị anh hôn mạnh, không thở nỗi, suýt chút nữa thì hụt hơi. Hơi thở gấp gáp dần,

một lúc lâu sau cả hai đều không thể cất tiếng nói mà chỉ có thể thở

gấp… Sau lúc đầu mãnh liệt, anh dần chậm lại, nhưng lại hôn cô nồng nàn, triền miên hơn, không chịu buông ra dù chỉ một giây, như sợ nếu không

giữ chặt cô sẽ biến mất.

Anh đã xem tấm ảnh trên tờ tạp chí từ

lâu và cũng đứng ngoài hành lang nghe được cuộc điện thoại hôm đó. Gần

đây anh rất bận, nhưng cũng không bận đến nỗi phải đi sớm về muộn đến

vậy. Vì người trong ảnh là anh ta nên anh không muốn lên tiếng hỏi mà

thôi. Anh giữ thái độ lạnh lùng, vốn định đợi qua đợt này, tự nhiên sẽ

dần quên hết. Nhưng rốt cuộc cô vẫn gây sự với anh.

Những lời cô nói trên xe làm anh vô cùng tức giận. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh thực sự đang ghen.

“Đồ tồi…” Cô vẫn không quên trách mắng khi đang khẽ rên dưới thân anh.

“… Ai là đồ tồi?” Anh khàn giọng hỏi cô.

“Anh… Hôm nay cố tình bỏ em lại một mình…”

Anh không lên tiếng.

“Lúc ấy đúng là em thực sự muốn li…”

Anh nhíu mày, cúi đầu xuống cướp mất hơi thở cô…



Sau những phút giây mặn nồng, Thượng Linh nằm trong lòng anh, tuy phòng có điều hòa nhưng cả hai người nằm trên sô pha vẫn toát hết mồ hồi, làn da dấp dính áp vào nhau không dễ chịu lắm. Cô muốn đi tắm, nhưng bị anh ôm chặt lại.

“Lần sau không được nhắc đến ưu điểm của người đàn ông nào khác trước mặt anh…”

“Nếu em lại nói thì làm sao? Anh lại bỏ mặc em một mình nữa hả?”

Diệp Thố thở dài rất nhẹ gần như Thượng Linh không nghe được. Anh không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn nữa. Giây phút không thấy cô khi quay lại,

anh gần như phát điên. Thực ra đã có lúc anh nghĩ nếu thực sự có thể bỏ

lại thì tốt biết bao. Không còn bị hành hạ, nhưng anh lại luôn sợ cô sẽ

chạy mất, lúc nào cũng muốn đem theo bên mình. Có lẽ anh đã mắc bệnh

thật rồi! Bắt đầu từ khi cô lên năm, cho đến tận lúc này đây.

Gần đây cô Phương giúp việc nhà họ Diệp lại phiền muộn. Nguyên nhân là

dạo này tính tình ông chủ Diệp bắt đầu khó chịu trở lại. Dù làm sai có

chút việc vặt vãnh cũng bị mắng chửi thậm tệ, và đặc biệt còn kinh khủng hơn những lần giận trước đây.

Điều duy nhất khiến cô được an

ủi là dạo này thiếu gia không bận lắm. Ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm,

có khi cả buổi trưa cũng về, lúc nào cũng quấn lấy vợ. Hai người cứ ríu

rít như vậy khiến nhiều lúc người già như cô cũng thấy đỏ cả mặt.

Lại nói đến thiếu phu nhân, dạo này cũng có những hành động rất kỳ

quặc. Bình thường thiếu phu nhân hay có thói quen ăn cơm xong là ngủ

trưa, nhưng lần