XtGem Forum catalog
Chi Hương Như Tô

Chi Hương Như Tô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323831

Bình chọn: 8.5.00/10/383 lượt.

Thiên Vân nhìn hắn một cái,“Nguyên Hậu phát hiện trong cốc Tù Long tràn ngập chướng khí kịch độc, phải có Tức Châu mới có thể khắc chế.”

“Nhưng Viêm Cập vẫn là người phàm, hắn chưa hẳn có thể lặn xuống đáy biển sâu như vậy.” Nhiều ngày cùng nhau chăm sóc Hương Tô như vậy, Kim Trản đã xem Viêm Cập là bằng hữu, chí ít tính tình của hắn còn tốt hơn Đông Thiên Vân nhiều.

Khóe miệng Đông Thiên Vân hơi hơi nhếch lên, lập tức Kim Trản có dự cảm không tốt, thông thường lúc Đông Thiên Vân cười như vậy, đều không nói ra lời hay gì.“Yên tâm, ta dắt hắn đi như thế nào, sẽ trả hắn về cho ngươi như thế ấy.”

Kim Trản và Viêm Cập đều lúng túng giận dữ trừng mắt nhìn chàng, Nguyên Hậu Đế Quân cũng chưa đáng ghét bằng Đông Thiên Vân.

Buổi tối lúc ngủ, Hương Tô luôn mở tâm nhãn, trừ lúc tắm rửa không thể không cho rễ hoa bảo mẫu chăm sóc, nàng hận không thể dính sát bên cạnh Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân cho rằng nàng đã ngủ, muốn đặt nàng xuống chỗ rộng rãi, cứ thế không cách nào mở bàn tay béo tròn của nàng ra khỏi cánh tay chàng. Ngày hôm sau Đông Thiên Vân tìm tới Minh Ngư, chuẩn bị cùng mọi người thương lượng kế hoạch lấy châu, vừa mới đặt nàng xuống, nàng liền bắt đầu gào khóc, Kim Trản ra tay cũng không có tác dụng gì, Đông Thiên Vân đành phải luôn bế Hương Tô trong tay. Từ khi Minh Ngư thấy Đông Thiên Vân bế đứa trẻ liền có vẻ mặt mất hồn mất vía, như thế nào lại cảm thấy Đế Quân bá đạo lấy đi ba phiến vảy Long Lân của hắn năm ấy hoàn toàn biến chất.

Hương Tô trông chừng chàng cả ngày, thực sự có chút mệt mỏi, thân là trẻ con, nàng đặc biệt tham ngủ. Dù cho ngày mai sẽ đi Tây Hải, nàng vẫn cảm thấy không thể lơ là thiếu cảnh giác, Quân Thượng quá âm hiểm, mấy ngày hôm trước buổi sáng lúc nàng thức dậy, chàng còn có vẻ mặt thản nhiên vô tội nằm ở bên cạnh nàng, khiến cho nàng hoàn toàn không ngờ nửa đêm chàng lại chuồn mất.

Bởi vì nắm thật chặt thắt lưng của chàng, Đông Thiên Vân chỉ hơi nhúc nhích, Hương Tô lập tức bừng tỉnh, trong lòng cũng rất cảnh giác.

Đông Thiên Vân đã ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn thấy hai mắt sáng ngời của Hương Tô đã mở ra,“Ngươi đang làm gì vậy?”

Hương Tô trừng chàng, ở trong lòng thì trả lời: Bắt gian.

“Ngủ đi, ta đi một chút sẽ về.” Đông Thiên Vân cạy bàn tay của nàng ra, Hương Tô càng nắm chặt, còn muốn bỏ rơi nàng mà đi à? Không có cửa đâu! Đông Thiên Vân thở dài một tiếng,“Cũng muốn đi?”

Hương Tô nhanh chóng gật đầu, Đông Thiên Vân vẫn cho rằng nàng có thể phản ứng chính xác với lời nói của người lớn là bởi vì linh huyết thần kỳ của chàng, bồi dưỡng nên đứa trẻ cực kỳ thông minh. Chàng còn rất khoe khoang nói ra miệng, Hương Tô nhìn thấy Kim Trản nghe xong rõ ràng làm ra khẩu hình “Hứ” tỏ vẻ xem thường, cuối cùng biến thành “Hừ” ra vẻ bực tức.

“Cũng được.” Đông Thiên Vân cười nhạt, trong giọng nói có chút cô tịch,“Mùi vị một mình chờ đợi…… thật không dễ chịu.” Đông Thiên Vân ôm nàng vào lòng, Hương Tô buồn bã, một mình Quân Thượng ở đáy sông U Hà chờ đợi năm mươi năm rồi.

“Ta đã mang ngươi đi theo, còn khóc cái gì.” Đông Thiên Vân xoa xoa khuôn mặt của nàng, giúp nàng lau khô nước mắt.

Trên đường đi Hương Tô ngủ một chút, nếu như lát nữa Quân Thượng gặp riêng Xích Lâm, nàng sẽ gào khóc suốt đêm khiến cho bọn họ tinh thần rối loạn.

Hương Tô bị gió núi thổi tỉnh, sắc trời rất tối, cung điện tinh xảo trong ánh sáng của những ngọn đèn có vẻ cực kỳ huy hoàng, Hương Tô nhìn kỹ càng một lát, không nhận đây là nơi nào. Lang kiều ở giữa cung điện và dãy núi được treo một dãy lồng đèn, trông rất đẹp mắt, tay áo của một đôi nam nữ trẻ tuổi phất phới, trên chiếc cầu lộng lẫy, trong ánh đèn lấp lánh lay động, không phụ danh thần tiên quyến lữ. Người nam thường nâng ngón tay chỉ lên bầu trời đầy sao, giống như đang giảng giải cho người nữ nghe, người nữ vẫn mỉm cười. Chỉ nhờ vào ánh sáng đèn lồng, lại cách xa như vậy, kỳ thật không nhìn rõ nét mặt của bọn họ, nhưng Hương Tô cảm thấy người nữ đang cười. Đông Thiên Vân yên lặng nhìn bọn họ, sợ nàng lạnh, dùng ngoại bào bao lấy người nàng chặt một chút, lúc cúi đầu sửa sang lại y phục, Hương Tô nhìn rõ vẻ mặt của chàng, nàng chưa từng nghĩ Quân Thượng sẽ có vẻ mặt bi thương cô đơn như vậy.

Nam nữ trẻ tuổi ngắm sao một lát thì chuẩn bị rời đi, người nam chọn một ngọn đèn lồng lấy xuống để soi đường, ánh đèn soi sáng dung mạo nữ tử, quả là một quốc sắc thiên hương.

Hương Tô cảm thấy rất quen mắt, đây không phải là dung mạo của nàng sao?! Nàng nên sớm nghĩ đến đây là nơi nào!

Hương Tô giả gả cho thái tử Yến Tộc, nơi này…… chính là chỗ ở của bọn họ.

Ngọn đèn lồng kia chiếu rọi một đôi người ngọc từ từ biến mất trong cung điện, Hương Tô nghe thấy chàng nhẹ nhàng than dài một hơi.“Nếu không thấy nàng hạnh phúc như vậy, ta…… sẽ cướp nàng trở về.”

Lòng lập tức thấy đau đớn đến cực điểm, suy nghĩ lại hoàn toàn hỗn loạn, nàng không biết nên buồn hay nên vui. Người Quân Thượng thường đi gặp lúc nửa đêm không phải Xích Lâm, nàng nên vui mừng, người Quân Thượng nhung nhớ như thế là nàng, nàng nên vui mừng, nhưng nàng lại đau lòng như thế. Nàng muốn b