Chi Hương Như Tô

Chi Hương Như Tô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323570

Bình chọn: 8.5.00/10/357 lượt.

hỏi: “ U Nguyệt đâu?”

Xích Lâm ngồi trên ghế tựa mà bình thường Đông Thiên Vân ngồi đọc sách, đôi tay giữ chặt tay vịn. “Biết là không thể che giấu được bí mật nữa, việc đầu tiên thiếp làm chính là giết chết con bé đó!”

Đông Thiên Vân lại trầm mặc, một lát sau giống như không hiểu thấu, nghi ngờ hỏi nàng ta: “Vì sao?”

Vấn đề này đã chọc giận Xích Lâm, chàng không biết vì sao nàng lại phải tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy sao? ! “Bởi vì thiếp đố kỵ!” bởi vì phẫn nộ, Xích Lâm vừa từ ghế vọt đứng lên, ánh sao đêm xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng gương mặt nàng ta, nét mặt ai oán mà giận dữ.

Đông Thiên Vân lắc đầu, dường như vẫn không hiểu rõ, “Kỳ thật ngươi vẫn biết, ta không thích ngươi.” Cuối cùng chàng nhìn Xích Lâm, không có tức giận cũng không có căm hờn, Xích Lâm biết, chàng sớm đã quyết định giết nàng, giờ phút bình tĩnh này, ngay cả một chút thù hận cũng khinh thường cho nàng. “Ngươi làm như vậy, chỉ có thể khiến cho ta càng ghét ngươi”

Xích Lâm có chút điên cuồng mỉm cười trong im lặng, không ngừng gật đầu, “Đúng, chàng nói đều đúng, nhưng không phải thiếu chút nữa thiếp đã thành công rồi sao? Nếu như không phải có tiểu hoa tinh đáng chết kia, thiếp đã thành công rồi, chàng sẽ lấy thiếp”

Đông Thiên Vân nghe xong, thế nhưng khẽ mỉm cười, tuy rằng đưa lưng về phía ánh sao, Xích Lâm vẫn sững sờ nhìn theo. Tôn lên mấy phần tao nhã không thể không liếc nhìn, chỉ cần một đường phác hoạ, càng rung động lòng người, Đông Thiên Vân chính là như vậy. “Có lẽ ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu như ngươi không phải chủ nhân của Hạo Thiên Tháp, ngay cả nhìn ngươi một lần ta cũng chẳng có hứng thú”.

Chàng vốn không che dấu sự xấu xa của mình, uy lực của một đòn công kích này rất to lớn, Xích Lâm không cách nào kiềm chế được mà lui về phía sau, va vào ghế dựa phát ra tiếng vang ‘kịch’.

Một tiếng sét đột nhiên vang lên, Đông Thiên Vân quay đầu, bầu trời đêm vốn trong vắt giờ đã kéo mây đen dầy đặc, cuồng phong theo mây thổi lên, hoa Cửu U lảo đảo xiêu vẹo, ánh huỳnh quang cũng ảm đạm đi.

Đông Thiên Vân cười lạnh, không ngờ Thiên Tộc tới nhanh như vậy, xem ra Úc Mộc đã chuẩn bị một thời gian dài rồi.

Khi Xích Lâm nhìn thấy, đột nhiên cười ha ha, cả người đứng thẳng khôi phục mấy phần ngạo nghễ. “Đông Thiên Vân, với pháp lực nửa tiên nửa ma ấy của chàng, cho dù có Cô Vấn trong tay, cũng khó địch lại chúng tiên Thiên Tộc thay nhau vây công!” Nàng ta đã không sợ chàng, tới gần mấy bước, mặt đối mặt nhíu mày nhìn chàng “Chỉ cần đồng ý ở cùng một chỗ với ta, ta sẽ giúp chàng. . .”

Đông Thiên Vân phát ra tiếng cười lạnh chế giễu, “Ngươi không sợ sau khi ta khôi phục tiên nguyên, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi sao?”

Đây là một câu hỏi làm khó Xích Lâm, đúng, bây giờ nàng ta có thể uy hiếp chàng, tất cả hứa hẹn cũng không phải mấy câu thề thốt nhẹ nhàng, chàng hận nàng ta, đây là sự thật không thể thay đổi.

“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh nhạt nói, đi lướt qua nàng ta, đến trước chiếc ghế tựa mà nàng ta mới ngời vừa rồi, dùng tay áo phất làn gió để thổi đi dơ bẩn, mang theo khôn xiết kinh thường quạt lên tôn nghiêm của Xích Lâm, Xích Lâm nhìn, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

“Chàng không giết thiếp sao?” Tuy rằng pháp lực của Đông Thiên Vân giảm phân nửa, nàng vẫn không phải là đối thủ của chàng.

Đông Thiên Vân đã ngồi ở trên ghế, nghiêng người chống lên tay vịn, “Dầu gì ngươi cũng là Ti Hỏa Đế Quân, ta sẽ giết ngươi ở trên chiến trường, cũng tránh làm. . .dơ bẩn nơi này”

Người của Xích Lâm lay động một chút, làm thế nào để dùng ngôn ngữ tổn thương người, Đông Thiên Vân đã nắm chắc kỹ thuật vô cùng. “Chàng. . . chàng không hỏi thiếp về tông tích của con bé đó sao?” Danh dự không còn, hi vọng cũng không, nàng biết chính mình không nên hèn mọn hỏi ra vấn đề như vậy. Nhưng mà, đây là đòn công kích cuối cùng mà nàng ta để lại cho chàng, không ngờ chàng lại thờ ơ như vậy.

“Ta và con bé linh huyết tương liên, con bé không chết, lên trời xuống đất, chỉ cần ta còn sống, thì có thể tìm được con bé.” Lời nói này, có lẽ không phải chàng muốn nói cho Xích Lâm nghe, chí ít sau khi nói xong câu ấy, chàng nở nụ cười nhạt như rất thật lòng. Chỉ cần con bé còn sống, chàng sẽ không phải là người cô đơn bi thảm nhất trong Tam Hoàn.

Xích Lâm không biết mình rời khỏi đó như thế nào, chờ đến khi nàng cưỡi Tịnh Vũ bay một hồi, lúc quay đầu nhìn lại, núi Cửu U đã được đặt trong một kết giới lộng lẫy, đó là kết giới mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, hình như Đông Thiên Vân. . . đã định liều mình đọ sức.

Viêm Cập điều khiển Minh Ngư từ từ dừng lại ở bậc thềm thật dài trước phủ Nguyên Hậu, Nguyên Hậu Ti Thổ, là tinh thông cấu tạo cung điện hoa mỹ, nhưng dinh thự của hắn lại mộc mạc mà đơn giản. Thềm đá dày nặng mà bằng phẳng kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi, là nơi duy nhất thể hiện khí phái của Ti Thổ Đế Quân. Viêm Cập ra hiệu cho Minh Ngư đi gõ cửa thông báo, chưa từng muốn đẩy cửa vào, hai cánh cửa sơn son ‘chi nha’ mở ra, một mùi rượu xông vào mũi.

Mơ hồ có tiếng nhạc khúc và ngâm xướng, thanh âm thanh thúy của


XtGem Forum catalog