
ông cần quan tâm tất cả mọi chuyện phát sinh, nhiệm vụ chủ yếu của
ngươi là bảo hộ người dẫn đầu đội quân Phong Lạc Hàn, Lạc Hàn là hoàng
đệ của ta, ta sợ trên đường sẽ có người đối hắn gây bất lợi, cho nên ta
đem an toàn của hắn giao cho ngươi , không được có gì sơ xuất, còn có
phải chặt chẽ chú ý có người khác theo dõi hay không, phát hiện tình
huống thăm dò chi tiết, một khi phát hiện tình huống bất lợi ta tay sát
hết, hộ tống hắn an toàn đến chiến trường, tới đó ngươi cũng không cần
phải gấp gáp trở về, giấu mình ở chỗ tối tiếp tục bảo hộ, lộ trình trên
đường quay về ngươi cũng một đường hộ tống, biết không?” Phong Lạc Hiên dặn nói.
“Biết, ta nhất định sẽ kiệt đem hết toàn lực bảo vệ tốt Hàn
Vương gia, quân sư Thiệu Dương ta há có thể có nửa điểm sơ xuất, Vương
gia yên tâm, thuộc hạ nhất định toàn lực bảo hộ” A Bưu bình tĩnh nói.
“Tốt, ngươi trở về chuẩn bị một chút gì cần mang theo, ta sẽ
chuẩn bị cho ngươi một con khoái mã, một hồi nữa gặp nhau ở ngoại thành
năm trăm dặm, chuyện này cũng không thể nói với người nhà ngươi” Phong Lạc Tiêu lại dặn nói.
“Vương gia yên tâm, cái gì ta cũng sẽ không nói, bây giờ ta trở về, một hồi nữa ở nơi hẹn gặp lại” A Bưu nói xong Phong Lạc Tiêu liền cho hắn trở về thu thập mọi thứ.
A Bưu đi rồi, Phong Lạc Hiên đứng ở vẫn đứng nơi đó cúi đầu xem lại
tờ giấy trong tay, Phong Lạc Hiên, hy vọng lần này ngươi chỉ là đơn
thuần cho Lạc Hàn đi chỉ huy đánh giặc mà không có bí mật mang theo ân
oán tư nhân gì, nếu như bị ta phát hiện ngươi ý đồ đối Lạc Hàn bất lợi,
cho dù ngươi là Hoàng Thượng ta cũng tuyệt không tha cho ngươi, ngươi
phải biết rằng vị trí hiện tại của ngươi là Lạc Hàn đưa cho ngươi, Phong Lạc Tiêu ở trong lòng yên lặng nói.
Ở Lan Lăng quốc chú ý hành động lần này của Lạc Hàn còn có Lan Lăng
Ngạo Thiên, theo góc độ cá nhân mà nói, Lan Lăng Ngạo Thiên rất thưởng
thức tài hoa của Lạc Hàn, nhưng theo góc độ của vị quân chủ một quốc gia mà nói thì Lan Lăng Ngạo Thiên không muốn có đối thủ cường đại như vậy.
Lan Lăng Ngạo Thiên từng đến Thiệu Dương quốc, biết ở Thiệu Dương có
hai đại mãnh hổ, một là Lam Vân Lỗi, một người khác chính là Phong Lạc
Hàn, hắn rất ít khi tự mình mang binh đánh giặc mà hắn chỉ an vị trong
quân doanh bày mưu tính kế, mỗi người ở Thiệu Dương quốc đều tự hào với
cái tên Phong Lạc Hàn này, nhưng lần này Lạc Hàn tự mình đến chiến tuyến chỉ huy không khỏi làm cho Lan Lăng Ngạo Thiên khó hiểu, trận đánh này
khó khăn như vậy sao? phải cần hắn tự mình nắm giữ ấn soái, hay là trong đó có bí mật gì?
Lan Lăng Ngạo Thiên trầm tư nhìn hai viên bi tròn trong tay vừa tự
hỏi vấn đề mấu chốt ở đâu, hắn luôn luôn chú ý Lạc Hàn, chú ý mối quan
hệ của Lạc Hàn cùng Tử Điệp, Lạc Hàn cùng Phong Lạc Hiên, Tử Điệp cùng
Phong Lạc Hiên, Lan Lăng Ngạo Thiên muốn biết trong cái quan hệ tam giác phức tạp này Lạc Hàn sẽ xử lý thế nào, thời gian ở lại Thiệu Dương tuy
rằng không nhiều lắm nhưng Lan Lăng Ngạo Thiên vẫn hiểu biết sơ qua tính tình của Lạc Hàn cùng Phong Lạc Hiên.
Lần này phái Phong Lạc Hàn tự mình nắm giữ ấn soái có thể cùng mối
quan hệ phức tạp của bọn họ có liên quan hay không, Lan Lăng Ngạo Thiên
cúi đầu trầm tư , là một đế vương Lan Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn tin
tưởng Phong Lạc Hiên có thể làm như vậy, Phong Lạc Hàn rời đi như vậy
hắn sẽ có cơ hội tiếp cận Tử Điệp, nếu chỉ là vì Tử Điệp thì Phong Lạc
Hiên hạ tiền đặt cược cũng không khỏi quá lớn, dùng một quân sư kiêm
huynh đệ đi đổi lấy một nữ nhân, Lan Lăng Ngạo Thiên tin tưởng nếu đổi
lại là hắn khẳng định hắn sẽ không làm được.
Lan Lăng Ngạo Thiên vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên cớ, lúc này
một thân ảnh nhanh nhẹn từ xa xa đến gần, nhẹ bước đến bên người Lan
Lăng Ngạo Thiên.
“Hoàng huynh, huynh thật nhàn hạ thoải mái đến nơi này du
ngoạn nha” một thanh âm ôn nhu của nữ tử ở sau lưng Lan Lăng Ngạo Thiên
vang lên.
Nữ tử nói chuyện chính là công chúa duy nhất của Lan Lăng quốc Lan
Lăng Tích Nhi, là nữ tài tử đệ nhất Lan Lăng quốc, nàng là tình nhân
trong mộng của tất cả vương công quý tộc, nhưng nàng tự cho mình rất
cao, không một người có thể vào mắt, ngay cả Lan Lăng Ngạo Thiên cũng
không có cách nào đối với nàng.
Lan Lăng Ngạo Thiên không cần quay đầu cũng biết nữ tử nói chuyện là ai, vì thế khinh cười nói:
“Ha ha…nhìn hoàng huynh ngươi có nhã hứng như vậy sao” .
“Chuyện này không khó, toàn bộ mọi người trong cung đều biết
chỉ cần liên quan tới vấn đề tình cảm, hoàng huynh đều một mình một
người tới nơi này” Lan Lăng Tích Nhi trêu ghẹo nói.
“Không đứng đắn, dám giễu cợt hoàng huynh ngươi” Lan Lăng Ngạo Thiên nhìn Lan Lăng Tích Nhi nói.
“Không dám không dám, vừa rồi nhìn huynh suy tư , thâm tình
xuất thần ta biết hoành huynh có chuyện suy nghĩ, tin tức của ta rất
nhanh nhạy a” Lan Lăng Tích Nhi nói tiếp.
“Oh, như vậy ngươi nói ý kiến của mình ta nghe thử, xem thử ngươi sẽ đưa ra cao kiến gì cho ta” Lan Lăng Ngạo Thiên tùy ý nói.
“Đơn giản, lần này cho Hàn Vương gia xuất trận có hai mục đích, một là, chỉ huy ổn định lòng quân, hai là,