
én đưa đến trước mặt Tử Điệp nói.
“ Ừm, trước để đó đi, một hồi nữa ta sẽ ăn, ngươi đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa phòng lại ta muốn yên tĩnh một chút, có chuyện gì sẽ
kêu ngươi” Tử Điệp buồn bã ỉu xìu nói.
Tiểu Nhị xoay người đi ra ngoài thay Tử Điệp đem cửa đóng lại, lại quay đầu có chút suy nghĩ nhìn Tử Điệp mới rời đi.
Tử Điệp đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ hướng đến nơi xa xôi, nơi có Lạc Hàn, có lẽ là lòng có sợi dây kết
nối, xuất phát cũng gần được một ngày Lạc Hàn cũng trong khắc này nhất
thời quay đầu hướng phương hướng kinh thành nhìn lại, bởi vì trong kinh
thành có người hắn nhớ thương.
Tử Điệp quay đầu nhìn chén canh hạt sen tỏa nhiệt khí, bước nhẹ đi qua bưng chén hạt sen lên từng ngụm uống hết.
Lạc Hàn vì ngươi, ta sẽ đem thân thể của mình chiếu cố tốt, như vậy
trong tương lai chúng ta gặp khó khăn mới có thể dắt tay nhau đi tới
cùng, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho mình,
yên tâm đi, không lâu trong tương lai một ngày nào đó ngươi sẽ ở trên sa trường nhìn thấy ta, Tử Điệp ở trong lòng mặc niệm nói.
Tử Điệp đem nỗi tưởng niệm vô hạn đối với Lạc Hàn hóa thành một cỗ
dũng khí chất chứa ở bên trong thân thể, chờ đợi nó bùng nổ vào ngày nào đó.
Một ngày như thế cứ lặng lẽ trôi qua, khi đêm đến, gió nhẹ xuy phất
một góc áo gần dưới chân một người đang đứng giữa đám hoa cỏ, Phong Lạc
Hiên một người lẳng lặng đứng ở trong hoa viên, một màn ban ngày lại tái hiện ở trước mắt, Tử Điệp cùng Lạc Hàn thâm tình ôm nhau, Lạc Hàn quyết tuyệt xoay người, Tử Điệp cầm sắt đưa tiễn, Lạc Hàn quay đầu, Tử Điệp
áp lực thấp khóc. Tất cả đều làm cho Phong Lạc Hiên cảm thấy bi ai,
nguyên lai bọn họ đã khó chia cắt như vậy, trong lòng Phong Lạc Hiên
cũng có một chút phẫn nộ, bởi vì cũng tại một khắc kia Tử Điệp cũng
không có đem hắn để vào mắt, ngay cả khoảnh khắc xoay người rời đi đều
không có đảo mắt qua liếc nhìn hắn một cái.
Phong Lạc Hiên nhu nhu huyệt thái dương đang toan đau, Phong Lạc Hiên cũng không phải chưa từng nghĩ qua sẽ buông tha cho Tử Điệp, hắn cũng
từng một lần một lần nói cho chính mình không cần đối với nữ nhân dùng
tình quá sâu, càng không thể yêu nữ nhân, bởi vì chuyện này đối với một
cái đế vương mà nói là một uy hiếp rất lớn, một khi đã yêu một người,
như vậy người này sẽ là uy hiếp của ngươi, nhưng mỗi khi Phong Lạc Hiên
nhìn thấy bộ dạng Tử Điệp cùng Lạc Hàn ân ái, trong lòng lại ghen tuông
đến phát điên, có lẽ ở trong tiềm thức Phong Lạc Hiên cảm thấy mình
không có quyền lợi được hạnh phúc cũng không cho phép Lạc Hàn có được,
nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, đã biết hắn đã yêu một người không
thương mình.
Phong Lạc Hiên nhìn nhìn bầu trời đêm, thì thào nói, Tử Điệp ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?
Lúc này Lan Lăng quốc cũng tựa như Thiệu Dương quốc, trong cung là
một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nhóm dân chúng bình dân nhóm đã sớm đóng
cửa chui vào ổ chăn nghĩ ngơi, ở Lan Lăng còn một phủ đệ tuy là đã nửa
đêm còn chưa có tắt đèn, đó chính là phủ đệ của Phong Lạc Tiêu, Phong
Lạc Tiêu đứng ở nơi che bóng nhìn không thấy biểu tình trên mặt, nhìn tờ giấy trong tay một lần lại một lần, cuối cùng mới lớn tiếng nói:
“Người tới” !
Vừa mới dứt lời cửa đã bị mở ra, đi vào là một đại hán cao lớn, ở trước mặt Phong Lạc Tiêu cung kính cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh.
Phong Lạc Tiêu đi đến trước mặt đại hán đem tờ giấy đưa cho hắn xem,
đại hán xem xong ánh mắt không rõ cho nên nhìn Phong Lạc Tiêu, không
biết Phong Lạc Tiêu cho hắn xem này tờ giấy là có ý tứ gì, bởi vì hắn
cũng không phát hiện điều gì có giá trị ở bên trong, đi theo bên người
Phong Lạc Tiêu đã lâu, đại hán biết có một số việc bọn hắn không thể
biết, bọn họ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh sau đó đi chấp hành là được,
bởi vậy, đại hán cũng không đi hỏi mà nhìn Phong Lạc Tiêu chờ đợi hắn
trả lời.
Phong Lạc Tiêu đến bên cạnh đại hán, sau đó bắt tay đặt ở trên vai đại hán, trầm thấp hỏi:
“A Bưu, ngươi đi theo ta bên đã bao lâu” ?
“Hồi Vương gia, từ khi Vương gia ngài đến Lan Lăng tiểu nhân vẫn đi theo người, tính ra cũng đã bảy tám năm rồi” A Bưu không biết Phong Lạc Tiêu hỏi cái này là có ý tứ gì, chỉ có thể thành thật trả lời.
Cũng đã lâu như vậy , Phong Lạc Tiêu xuất thần nghĩ.
“Theo ta nhiều như vậy năm, biểu hiện của ngươi bổn vương gia vẫn
nhìn trong mắt, ta thưởng thức năng lực của ngươi, ta hiện có một việc
muốn ngươi lập tức đi chấp hành, không biết ngươi có làm được không”
Phong Lạc Tiêu xuất kỳ bất ý (tùy tiện ) nói.
“Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần là Vương gia phân phó ty chức nhất định đi làm” A Bưu nói.
“Tốt, hiện tại ta cho ngươi một cái nhiệm vụ, lập tức lên
đường xuất phát, nhớ kỹ, chuyện này trừ ngươi ra không thể cho bất luận
kẻ nào biết, nếu không hậu quả ngươi cũng đã biết ” Phong Lạc Tiêu lớn tiếng nói.
“Vâng, thuộc hạ đã biết, tuyệt không tiết lộ một chút gì” A Bưu lời thề son sắt nói.
“Tốt, nhớ kỹ những lời ngươi nói, ngươi hiện tại phải
lặng lẽ theo dõi đội ngũ Thiệu Dương xuất phát đến tiền phương, ngươi
kh