
môi, linh hoạt lưỡi, thân hình cường tráng, cánh tay có lực , mùi đàn ông đặc thù, không một chút chèn ép lý trí phản kháng
cuối cùng của cô.
Lặng lẽ, tay cô từ từ buông thong xuống. Dần dần,đùi cô mềm xuống,
chỉ có thể bám vào trên người anh, thừa nhận anh lửa nóng làm cho người
khác hoảng hốt lại ngọt ngào hành hạ.
Môi của anh tiếp tục do dự đến cổ của cô, một đường nhỏ vụn nhẹ gặm, da thịt trắng nõn mềm mại không thể tin được, làm anh nghĩ phải thưởng
thức nhiều hơn. Xuống phía dưới, xuống phía dưới, nụ hôn của anh ở bên
ngoài xương bả vai An Tiểu Tâm lưu luyến, tay của hắn thật chặt ghìm
chặt hông của An Tiểu Tâm, đem cô hướng trong ngực mình, hướng nữa vào,
hận không thể đem cô tiến vào trong lồng ngực.
“Ưm” An Tiểu Tâm đau lên tiếng , Anh Bồi dừng lại, rốt cuộc
ngừng hôn, đem đầu An Tiểu Tâm đặt tại trong ngực mình, thật chặt ôm lấy cô, vững vàng hơi thở của mình.
Chui đầu vào trong lồng ngực Anh Bồi, An Tiểu Tâm từ nhanh chóng từ trong nam nữ thân mật tỉnh lại.
Vô sỉ, hạ tiện, An Tiểu Tâm ở trong lòng cho mình định nghĩa. Nước mắt, tràn ra mi.
Không thể nghi ngờ, Anh Bồi hôn kỹ thuật cực kỳ cao. Cô chưa bao
giờ biết giữa nam nữ thật sự có thể mạo hiểm nhiệt tình như vậy, nếu như Anh Bồi nghĩ, tối nay lừa gạt mình lên giường cũng không phải là không
thể nào.
Nhưng là, Đinh Phổ Nguyệt nằm qua trong khuỷu tay Anh Bồi, nằm qua
bất kỳ nữ nhân nào cô không biết, có lẽ, còn có cả Khúc Như Y từng nằm
qua. Chẳng lẽ, cô cũng muốn trở thành một trong các cô ấy , trở thành
tình nhân của anh, chờ hắn thương hại, cho đến khi anh chán ghét vứt bỏ
chính mình ngày đó sao? An Tiểu Tâm, thì ra là mi cũng chẳng có đặc biệt gì đâu.
Anh Bồi thật vất vả vững vàng lại, nhẹ nhàng đem An Tiểu Tâm tự
trong ngực đỡ dậy, nâng mặt của cô lên, đối với cô đầu độc cười. Tuấn
lãng lại thâm sâu khắc ngũ quan, bị nụ cười cảm giác nhu hòa, dưới ánh
chiếu ấm áp nhu nhu tình. Lòng của An Tiểu Tâm giống như bị kim châm
đau nhức .
Giọi vào tầm mắt Anh Bồi, là nước mắt ràn rụa của cô.
“Thế nào?” Anh Bồi đè lại hai vai của cô, tâm không ngừng trầm xuống.
“Không có gì” An Tiểu Tâm xoa một chút lệ trên mặt, cố buông lỏng hỏi, “Tôi có gì đặc biệt sao? Anh thử qua, tôi so những người phụ nữ khác ngọt hơn sao?”
“An Tiểu Tâm!” Anh Bồi cắn răng, sắc mặt thâm trầm giống bão táp ở dưới biển rộng.
“Ừ” An Tiểu Tâm lui về phía sau mở một bước, cứng ngắc nói: “Nụ hôn của anh cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là kỹ thuật khá hơn một
chút mà thôi. Sở Úc so với anh dịu dàng hơn nhiều. Ẩm ướt tôi chưa từng
thử qua, thật đáng tiếc.Tôi nghĩ nếu anh ấy còn sống, có lẽ tôi sẽ
thích nụ hôn của anh ấy hơn.”
“An Tiểu Tâm, cô cái gì cũng không cảm thấy sao?” Anh Bồi tức giận hỏi.
“Cảm thấy cái gì, tôi nghĩ, tôi cùng Đinh Phổ Nguyệt, Khúc Như Y, còn có những người phụ nữ trước kia đếm không hết của anh cảm giác
giống nhau như một chứ? Hẳn có cái gì khác nhau ?” An Tiểu Tâm cười lạnh hỏi ngược lại.
Anh Bồi đè nén trong lòng sóng to gió lớn, nheo lại mắt, ánh mắt bén nhọn trên trên dưới dưới chân chân quan sát cô ba phút.
Cô cảm thấy này ba phút so một năm còn dài hơn, cô ở dưới ánh mắt
của anh không chỗ nào che giấu, chỉ sợ bộc lộ yếu ớt trong lòng.
Cô cứng ngắc lưng, tái nhợt đứng ở đó, không biết bao nhiêu lần tự
nói với mình, người đàn ông trước mắt này không được, tuyệt đối không
được.
Anh Bồi trong cuộc đời lần đầu tiên sinh ra cảm giác bó tay hết sức, cảm giác bất lực. Anh không biết làm sao ứng đối cảm giác xuất hiện mới mẻ này, cảm giác nóng rát thiêu đốt anh , chỉ có thể cố gắng bình phục tâm tình, chậm rãi đổi đề tài: “Tổng giám đốc là một trung tâm thị phi, rời đi nơi đó, năng lực của cô có thể bộc lộ toàn diện ra ngoài.”
“Tôi không cần phát huy năng lực gì, tôi cảm thấy được tình hình như bây giờ rất tốt.” An Tiểu Tâm ngữ điệu lạnh lùng chống đỡ.
“Rất tốt? Cô cứ như vậy giả bộ ngu ngốc lười biếng sống qua ngày? Cô tính toán nửa chết nửa sống như vậy, lãng phí sinh mạng tới khi nào? Cái tên Đặng Dịch Triều, thật đáng giá như vậy với cô sao?” Anh Bồi đề cao thanh âm, thất bại phát hiện An Tiểu Tâm nói những câu đó đâm
trúng chỗ yếu của anh, làm cho anh nghĩ tỉnh táo cũng tỉnh táo không
được. Đặng Dịch Triều ba chữ này từ trong miệng anh nói ra khó khăn như
vậy, giống như có cây đao từng nhát từng nhát lăng trì lòng của anh.
“Đáng giá!” An Tiểu Tâm mặt không có vẻ gì trả lời lớn tiếng. Anh Bồi khuôn mặt không một chút máu, nhìn An Tiểu Tâm quật cường lui hai bước, xoay người rời đi.
Cửa không tiếng động khép lại, An Tiểu Tâm như là bị cái gì kích
động, không tự chủ được bước về trước bước đến cạnh cửa. Sau đó, cô một
tay đỡ cạnh cửa, một tay che miệng lại, nước mắt, tuôn rơi chảy xuống. Buổi sáng, An Tiểu Tâm không giống như ngày thường chạy bộ, cô sợ ở đó nhìn thấy Anh Bồi, cũng sợ ở đó không thấy được Anh Bồi.
Lười biếng rời giường, cô phờ phạc nướng hai cái bánh bao, nấu một
ly cà phê. Không biết thế nào, bánh bao ăn ở trong miệng giống như nhai
sáp nến, ngay cả bình thường cảm thấy hết sức hương t