
ới buông An Tiểu Tâm ra, tiến lên một bước cười nói: “Đi làm à?”
Anh Bồi không trả lời, ngồi ở trong xe khuôn mặt đen lại, ánh mắt
đặt ở trên người An Tiểu Tâm lên lên xuống xuống quan sát. Dưới ánh mặt
trời mặt của An Tiểu Tâm mềm mại giống như có thể nhéo ra nước, ngoài
cái trán trơn bóng đầy đặn, tóc thật dài trong gió mát ve vẩy. Mặc váy
màu trắng thân thể nhỏ nhắn thật thích hợp, bắp chân thon dài mà mượt mà đường cong.
An Tiểu Tâm ở dưới ánh mắt của anh co rúm lại một chút, sau đó ưỡn ngực, đứng thẳng.
Anh Bồi con mắt tĩnh mịch sắc sâu hơn, ánh mắt lướt qua An Tiểu Tâm khẽ ngửa cổ lên, trầm giọng nói một câu: “Lên xe.”
Sở Úc đối với thái độ của Anh Bồi có chút quái lạ, cười nói: “Không cần, mình và An An đi bộ cũng được.”
“Lên xe, đến công ty còn có việc giao cho cậu.” Anh Bồi lạnh lùng.
Sở Úc nhún nhún vai, quay đầu lại nhìn An Tiểu Tâm nói: “Lên xe đi, em không phải là sợ nhất mang giày cao gót đi bộ à?”
An Tiểu Tâm cắn cắn môi, yên lặng đi theo Sở Úc lên xe.
An Tiểu Tâm lấy ánh mắt len lén liếc chỗ ngồi tài xế – Anh Bồi, Anh
Bồi rất ít khi dùng tài xế, đều là tự mình lái xe.Anh một tay điều khiển vô-lăng, một cái tay chống cằm. Thông qua kính chiếu hậu, An Tiểu Tâm
nhìn thấy anh mi tâm nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
“Chuyện gì à? Gấp như vậy?” Sở Úc đánh vỡ trầm mặc.
“Cũng không có gì chuyện, mình hôm nay muốn đi châu Úc công tác, có một số việc cùng cậu bàn bạc một chút.” Ánh mắt Anh Bồi liếc kính chiếu hậu một cái, An Tiểu Tâm ngồi ở hàng ghế sau đem tầm mắt dời đi.
“Sao đột nhiên muốn đi châu Úc?” Sở Úc nói.
“Đã sớm nói muốn đi rồi, gần đây vẫn có chuyện nên trì hoãn.” Anh Bồi ánh mắt lần nữa liếc về phía kính chiếu hậu, An Tiểu Tâm lần
này đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi.
An Tiểu Tâm mới vừa vào đại sảnh phòng làm việc, thì thấy mấy người
chen lấn lên trước xem thong báo. Cô đi tới, các đồng nghiệp cũng lấy
ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Lí Anh Ái chen ra ngoài, ngạc nhiên nói: “Ông trời của tôi ơi, An Tiểu Tâm,em còn giả bộ ngây thơ nữa à.”
An Tiểu Tâm liếc một chút thong tin trên thong báo,là chỉ thị chuyển công tác của cô. Cùng mấy đồng nghiệp gật đầu một cái, cười đối với Lí
Anh Ái nói: “Thật vất vả không cần nghe chị mắng, đương nhiên là phải mặc xinh đẹp.”
“Chậc chậc chậc, không trách được Hoa Nhan Hà luôn nói em có
phong cách, xem ra ánh mắt của cô ta đúng là độc .Em nhìn lại cái bộ
dạng này của em coi, có chỗ nào giống người đã công tác nhiều năm không, hoàn toàn như thiếu nữ thanh xuân trong đại học .” Lí Anh Ái tiếp tục vây quanh An Tiểu Tâm lượn vòng quanh.
“Được rồi được rồi, tem bị chị lượn quanh đầu cũng muốn hôn mê rồi, hôm nay công việc phải giao tiếp, rất nhiều chuyện đấy.” An Tiểu Tâm hướng bàn làm việc của mình đi tới.
“An Tiểu Tâm, chị cho em biết, cái dáng vẻ này của em, không
thích hợp đi phòng quan hệ. Phụ nữ ở đó là phải khéo léo, quyến rũ khêu
gợi, cũng không phải là loại như em ấu trĩ. Tan việc,chị muốn đại cải
tạo từ đầu đến chân cho em. Tránh cho người khác nói cấp dưới của Lí Anh Ái đi ra ngoài, chất lượng không tốt.” Lí Anh Ái nói năng hùng hồn.
“Trẻ tuổi có gì không tốt, chị cầu xin còn không cầu được đấy.” An Tiểu Tâm cũng thích cùng Lí Anh Ái nói chuyện nhẹ nhõm thoải mái.
Lí Anh Ái mở trừng hai mắt, hạ thấp giọng nói: “Buổi tối, thuận
tiện đại bức cung, đem chuyện ngày hôm quasau khi chị về nói cho chị
biết. Ừ, cô bé quàng khăn đỏ không bị sói xám lớn ăn hết à?”
“Cút.” An Tiểu Tâm đỏ mặt, không để ý tới cô, vội vàng đi thu thập đồ đạc. Sở Úc nói muốn tự minh mang theo An Tiểu Tâm đến phòng
quan hệ báo cáo .
Anh Bồi mặt lạnh lùng, đi tới trước phòng làm việc, nhìn thấy Đinh Phổ Nguyệt đang an an ổn ổn ngồi tại chỗ vội vàng cái gì đó.
“Đinh Phổ Nguyệt, đi vào.” Anh Bồi không nhìn cô, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Đinh Phổ Nguyệt khóe miệng hàm chứa một tia cười, không chút nào khẩn trương đi vào theo.
Anh Bồi ngồi ở bàn làm việc lớn phía sau, đôi tay giao bắt chéo
trước ngực, nhìn chằm chằm Đinh Phổ Nguyệt đứng ở trước mặt trầm tư hồi
lâu.
“Là cô đúng không?” Anh Bồi rốt cuộc mở miệng.
“Cái gì?” Đinh Phổ Nguyệt cười.
“Những hình kia, những bài đăng đó.”
“Dạ, không sai.”
Anh Bồi gật đầu một cái, nhếch miệng , đột nhiên thay đổi đề tài: “Công việc, cô tìm xong rồi sao?”
“Nhanh. Thế nào? Không kiên nhẫn được nữa?” Đinh Phổ Nguyệt vuốt ve bên tai mình, nghiêng đầu hỏi.
“Hai tuần lễ tôi sẽ ở châu Âu, hi vọng tôi lúc trở lại, cô thu dọn tốt tất cả.” Anh Bồi không văn vẻ.
“Được, không thành vấn đề.” Đinh Phổ Nguyệt sảng khoái đáp.
“Cô có thể đi ra ngoài.” Anh Bồi cúi đầu, chuẩn bị làm việc.
“Tại sao không hỏi tôi vì sao đăng những tấm hình kia?” Đinh Phổ Nguyệt ngược lại tò mò.
“Không phải là vì An Tiểu Tâm, thì chính là vì Khúc Như Y. Đối với những thứ tính toán nhỏ nhặt này, tôi không có hứng thú.” Anh Bồi cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Như thế nào? Cùng người chết tranh cảm giác ra sao? Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm .” Đinh Phổ Nguyệt n