
huần cà phê, cũng
đột nhiên khổ sở khó có thể nuốt xuống.
Đi tới phòng tắm, trong gương là một cô gái mắt gấu mèo 0.0 dơ dáy lầm bầm lầu bầu quở trách: “An Tiểu Tâm, mi xem một chút cái dáng vẻ ma quỷ của mình xem? Người khác
không biết còn tưởng rằng ngươi cách xa phòng sếp tổng liền không sống
được!”
Không được, không thể để dơ dáy như vậy đi làm, làm cho người ta chế giễu. An Tiểu Tâm lập tức quyết định muốn trang điểm cho mình một chút.
Đầu tiên cô nhảy vào trong bồn tắm nước nóng, toàn thân lỗ chân lông cũng đều mở ra, tắm xong lúc đi ra gương mặt đều đỏ bừng. Sau đó, cô
cầm lên lược to cùng máy sấy, đem tóc dài chải vừa thẳng vừa đen. Dùng
lược nhọn, cô phân ra trên trán một ít tóc, ngang qua tới khép tại phía
trên não trái, vấn thành một bánh bao nhỏ đáng yêu, lại dùng một cái
cài tóc xinh đẹp thủy tinh cố định lại, còn lại tóc là thả ở phía sau
lưng.
Xem một chút trong gương rõ ràng là một cô gái trẻ lại không ít, An
Tiểu Tâm đem đồ dùng trang điểm đã lâu không dùng lấy ra. Nhìn một chút ngày tháng sản xuất, ừ, hoàn hảo chưa có hết hạn. Cô ở trên mặt đánh
tầng phấn lót thật mỏng, ở má quét một tầng má màu hồng nhàn nhạt, đuôi
mắt nơi chà một chút xíu cùng màu bóng mắt, lại đang trên môi tô lên một lớp son nước màu nhẹ. Phương pháp trang điểm này là An Tiểu Tâm khi học đại học cùng Sở Úc ở thời điểm còn yêu nhau học, năm đó học còn mất
chút công sức. Không nghĩ tới chuyện cách nhiều năm, cô vẫn trang điểm
thuận buồm xuôi gió.Bất quá. Chẳng qua, cô chỉ biết trang điểm loại
thiếu nữ ngây thơ, bây giờ nhìn lên, hiệu quả sau trang điểm, có chút
chưa đủ kinh nghiệm. Cô soi gương nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải
một chút, cuối cùng quyết định, cứ như vậy.
Xoay người trở lại phòng ngủ, đến trong ngăn tủ tìm ra một cái váy
màu trắng thêm một đôi giày cao gót cũng màu trắng. Đây là trang phục và đạo cụ lúc tốt nghiệp đại học năm ấy tìm việc làm, trừ Tần Xuân Hinh
cho cô mấy cái kia, coi như là trang phục đắt tiền nhất của cô rồi.
Mặc xong tất cả, cầm lên túi xách của mình, An Tiểu Tâm hướng về
phía gương to nhìn mình một lần cuối cùng, sau đó đi ra cửa nhà.
Đi ra khỏi cửa xuống lầu, giữa ánh mặt trời mùa hè dặc biệt rực rỡ
chiếu xuống, An Tiểu Tâm híp híp mắt, mơ hồ nhìn thấy có người đứng ở
cách đó không xa đối với mình mỉm cười.
“Sở Úc?” An Tiểu Tâm kinh ngạc.
Sở Úc tay kéo áo khoác tây trang, nhìn thấy An Tiểu Tâm đầu tiên liền ngơ ngác không kéo thần trí về được.
“Sở Úc, anh xem em trang điểm như vậy xinh đẹp không?”
“Sở Úc, anh cảm thấy em mặc váy nhìn được không?”
“Sở Úc, đỡ em một chút, chân của em thật là đau nha.”
. . . . . .
Thanh âm thiếu nữ non nớt lại ngây thơ giống như xuyên thấu năm
tháng hướng tới lần nữa vang vọng ở bên tai, An Tiểu Tâm váy áo trắng
noãn như hạt cát nhỏ không nhiễm bụi trần, tựa như nhiều năm trước vậy
nhanh nhẹn đi về phía mình, nhưng Sở Úc ở trong lòng lại bi ai biết,
tất cả đều đã thay đổi.Anh hy vong thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, hai người chưa bao giờ chia lìa, chưa bao giờ tổn thương.
“Sở Úc? Ngẩn người cái gì vậy?” An Tiểu Tâm hỏi.
“A, không có gì, em hôm nay nhìn qua giống như là trở lại lúc học đại học, vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế.” Sở Úc đáp. “A? Vậy sao? Muốn đi phòng quan hệ xã hội nha, nghe nói nơi đó thường tiếp
đãi khách hàng, đương nhiên là phải xinh đẹp một chút . Đúng rồi, làm
sao anh lại ở đây?” An Tiểu Tâm cười nói, đối với Sở Úc, cô thật cảm kích. Ngày hôm qua cùng Khúc Như Y xảy ra chuyện không vui, may mà nhờ
Sở Úc giải vây. Hơn nữa, anh là người trước tiên an ủi mình.
Sở Úc nghe sửng sốt: “Em đã biết à? Ha ha, hôm nay dậy sớm, thời điểm đi ngang qua bảo tài xế về công ty trước,anh muốn đợi em.”
“Ừ, đi thôi.” An Tiểu Tâm gật đầu.
“An An, chuyện công việc rất xin lỗi không nói trước nói cho em biết.” Sở Úc nói.
“Có gì mà phải xin lỗi? Anh lại không biết.” An Tiểu Tâm không sao cả buông buông tay.
“Không phải, Anh Bồi trước đó đi tìm anh trao đổi, anh cũng vậy
cho rằng em rời phòng tổng giám đốc sẽ tốt hơn một chút. Phòng quan hệ
chỗ đó,đặc biệt rèn luyện người, sau này sẽ trợ giúp tiền đồ cho em.” Sở Úc chậm rãi bước chân đi thong thả, liền để An Tiểu Tâm mang giày cao gót đi với tốc độ không nhanh .
An Tiểu Tâm gật đầu một cái, a, thì ra các người nhất trí ý kiến, mình còn tưởng rằng Anh Bồi muốn như vậy. Cô không lên tiếng.
“Anh không nghĩ tới Anh Bồi nhanh hạ lệnh điều động như vậy, còn
tưởng rằng sẽ hoãn lại mấy ngày . Cậu ta , chính là mạnh mẽ vang dội.” Sở Úc nói tiếp.
“Đúng vậy , cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của người khác.” An Tiểu Tâm ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Đang ở trong lòng chỉ trích , thì nghe phía sau đột nhiên có tiếng
còi xe bén nhọn ngắn ngủi vang lên hai tiếng, Sở Úc theo bản năng nắm
An Tiểu Tâm hướng bên cạnh tránh.
“Két” một tiếng, một chiếc xe màu đen cao cấp thắng gấp lại
khiến hai người không kịp phản ứng. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, mặt Anh Bồi tuấn lãng nhưng rõ ràng lạnh như băng lộ ra ngoài.
Sở Úc lúc này m