
huyến đi này.
An Tiểu Tâm nhìn chằm chằm mẹ tiểu Đào, kinh ngạc mở miệng. Cô không lên tiếng một lúc, sau mở miệng, khàn giọng nói : “Dì à, Anh Bồi Phó Tổng cao cao tại thượng, con nói. . . . . .Làm sao mà được. . . . . .”
“Ai! Dì cũng là muốn tìm thêm một cơ hội. Phổ Nguyệt nói, chuyện này, chỉ tìm con mới có thể được.” Mẹ Tiểu Thao thất vọng lau mắt.
“Phổ Nguyệt? Dì gặp qua Phổ Nguyệt? Các người vẫn luôn liên lạc?” An Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi.
“Ừ. . . . . . Không có. . . . . . . Chính là thỉnh thoảng nhìn thấy. . . . . .” Mẹ Tiểu Đào ấp úng đổi đề tài, bà nắm lấy tay An Tiểu Tâm, cầu khẩn, “Tiểu Tâm, chuyện này, có thể nghĩ một chút biện pháp gì hay không? Dì chỉ
còn lại một đứa con là Tiểu Thao, cũng thật sự là không có cách nào . . . . .” Nói xong, giọng nói đã nghẹo ngào.
Nước mắt của mẹ Tiểu Thao giống như axit sunfuaric loại mạnh tạt vào lòng An Tiểu Tâm, cô nghẹn ngào trả lời: “Dì à, dì đừng như vậy, con. . . . . . Con . . . . . Con sẽ thử một chút.”
“Thật? Thật tốt quá.” Mẹ Tiểu Thao nín khóc mỉm cười, “Vậy dì đi trước, trong tiệm buôn bán không người trông coi. Tiểu Tâm, có thời gian tới ăn món ăn dì làm nha.”
“Vâng, có thời gian con sẽ tới.”An Tiểu Tâm miễn cưỡng cười.
Tiễn mẹ Tiểu Thao xong, An Tiểu Tâm ngã xuống ghế sofa. Vừa ngẩn
người, vừa vô thức lấy tay vuốt ve mặt ngoài ghế sa lon. Mặt nhung màu
xám bạc, vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ, đây là Anh Bồi chọn.
Không biết nhìn về phía ghế sa lon ngây người bao lâu, cô giật mình
tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đã tối. Cô khẽ cắn răng, đem tóc buộc
lại đơn giản, mặc bộ quần jean cùng áo T-shirt tay ngắn, ra cửa.
Dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây, cô từ từ hướng đến khu nhà của Anh Bồi sống một mình ở lầu dưới đi tới. Đi xuống lầu dưới, cô ngước cổ ngẩng đầu nhìn lên trên, trên lầu phần bên cửa sổ đều có những ngọn đèn ấm áp. Rốt cuộc, Anh Bồi ở lầu mấy đây?
Giơ tay xem đồng hồ một chút, đã gần 7 giờ tối rồi, cô quyết định ở
dưới lầu ôm cây đợi thỏ. Cô trước khi nghỉ nghe phó quản lý Hà nói, Anh
Bồi đã xuất viện. Hai ngày nay không biết anh có đi làm không, có lẽ, sẽ về nơi này cũng không chừng.
Cô trốn ở gốc cây tòa cao ốc, sau cây Bạch Ngọc Lan, lặng lẽ nhìn
chằm chằm ga ra cổng vào, muốn nhìn một chút xem có thể nhìn thấy xe Anh Bồi không.
8 giờ, 9 giờ, 10 giờ, 11 giờ. . . . . .
An Tiểu Tâm mệt mỏi tựa trên cây khô, mắt đau nhức. Xe của Anh Bồi,
vẫn không thấy trở về.Cô không muốn buông tha, tự nói với mình, 12 giờ,
đợi đến 12 giờ.
Ban đêm gió mát mẻ dễ chịu mang chút ẩm ướt của vùng á nhiệt đới,
trên đỉnh đầu cây Bạch Ngọc Lan lá cây xanh biếc ở trong gió phát ra âm
thanh tất tất tác tác. An Tiểu Tâm mất hồn nghe tiếng gió cùng tiếng lá
cây, trong lòng trống trải, thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Kim chỉ giờ rốt cuộc chỉ đến 12 giờ, An Tiểu Tâm buộc lòng từ bỏ, từ từ trở về đường cũ. Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, Anh Bồi có phải hay
không đang ở trong một gian phòng trên lầu rồi, mình tới chậm sao? Hoặc
là, anh về sau đều không trở về nơi này ở? Hoặc là, thân thể anh còn
chưa có hồi phục?
Nghĩ tới đây, An Tiểu Tâm dùng sức đấm đấm lồng ngực của mình, giảm
bớt cảm giác buồn bực trong lòng. Cô thật là ngu ngốc, thời gian dài như vậy bị Anh Bồi bề ngoài mạnh mẽ lừa. Cho đến ngày đó cô nghe trong lời
nói của Anh Nghị Trung, mới tỉnh cơn mơ. Về nhà ở trên máy tính điều tra mới biết, thì ra là cắt lá lách đối với người khỏe mạnh nguy hại rất
lớn. Sẽ làm suy giảm sức miễn dịch của cơ thể, dễ dàng lây các loại tật
bệnh, đặc biệt là một căn bệnh gọi là phế cầu khuẩn gây tử vong nhiễm
trùng huyết. Nhớ tới mấy chữ này, cô sợ hết hồn hết vía, dưới chân bước
tăng nhanh rất nhiều.
Bóng rừng rất nhanh đến đầu đường nhỏ, chỉ cần quẹo một cái liền đến dưới lầu nhà cô rồi. Nhưng là vừa mới khúc quanh, cô liền nhìn đến phía trước cách đó không xa dưới đèn đường, đang có một chiếc màu đen xe
dừng ở làn xe cơ giới trên đường.
Lòng của cô một hồi cuồng loạn, dưới chân nhè nhẹ chạy theo, thận
trọng đến gần, mượn ánh đèn đường, mơ hồ nhận ra đó là một chiếc Audi
A8, bảng số xe số đuôi hình như là mấy 6. An Tiểu Tâm theo bản năng đến
trốn sau bụi cây, tỉ mỉ nhìn xe kia.
Xe lặng lẽ đậu ở chỗ đó, từ góc chỗ An Tiểu Tâm nhìn sang, không
nhìn thấy người ngồi chỗ tài xế, nhưng lại có thể thấy rõ ràng, có khói
trắng đang không ngừng từ chỗ cửa sổ tài xế ngồi bật ra. Những khói
trắng kia trong bóng đêm đen nhánh không ngừng biến đổi hình dáng, bị
bao lại bởi ánh đèn đường yếu ớt, giãy dụa rồi tan biến.
Đột nhiên, tay nâng lên cao, từ chỗ tài xế ngồi trong đưa ra ngoài,
hoàn toàn đặt trên cửa kiếng. Đốt thuốc lá kẹp ở tay dài nhỏ, lóe ra ánh sang đỏ thắm. An Tiểu Tâm khẩn trương kéo áo trước ngực, mặc dù nhìn
không rõ lắm, nhưng khớp ngón tay quyến rũ, bàn tay mịn màng sạch sẽ lại rõ ràng hiện ra trong đầu của cô.
An Tiểu Tâm lẳng lặng trốn trong bóng cây, ngừng thở, cũng không
nhúc nhích. Ánh mắt nỗ lực muốn nắm bắt tay kia. Trong bàn tay kia thuốc lá không ngừng đốt, một cây đốt xong rồi, lập tức sẽ thay