
thả chuyển động đột nhiên ngừng lại, hàng chân mày càng nhíu chặt. Anh vội vàng chấm
dứt nụ hôn, cảm nhận bên trong cơ thể mình nóng rực dị thường, nơi bị
kéo căng quá mức đau đớn đã dần dần có xu thế chết lặng.
“Có chuyện gì?” Anh hỏi.
“Đợi một chút.” Lí Cẩn thở hổn hển, trên mặt tại tăng thêm phần khó nhịn, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
“Đừng đợi, nhanh lên!” Chu Sĩ Tranh vươn tay, chạm vào những giọt mồ hôi thấm ướt hai bên gò má, gần như cường ngạnh thúc giục.
Biểu hiện của Lí Cẩn vô cùng săn sóc……….. loại săn sóc này hoàn toàn xuất
phát vì đối tượng là kim chủ mà suy tính, Chu Sĩ Tranh có thể lý giải,
nhưng trong thời điểm này, anh thà rằng Lí Cẩn như dã thú không hề lí
trí, toàn bộ nghe theo yêu thích mà hành động.
Nghe anh nói như vậy, cậu do dự một chút liền tuân theo bản năng bắt đầu hành động.
Vật chôn sâu trong cơ thể bắt đầu không ngừng ma xát, đau đớn cũng rõ rệt
hơn, đầu óc Chu Sĩ Tranh trống rỗng, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ
thế thể nương theo động tác của đối phương mà phát ra tiếng thở dốc. Bởi vì quá đau, hạ thân nguyên bản đã bắt đầu có phản ứng dần dần mềm nhũn
xuống, mặt kệ Lí Cẩn tái vuốt ve thế nào cũng không phản ứng.
Chu Sĩ Tranh nằm trên sô pha, toàn thân đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Anh không biết, hóa ra bị tiếng vào lại đau đớn như vậy, tuy rằng trước đó
đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng suy nghĩ cùng thực hành quả nhiên là hai
việc khác biệt. Nam nhân trên người liên tục trừu sáp, tuy rằng rõ ràng
đã phóng nhẹ lực đạo nhưng mà vẻ mặt khao khát hoàn toàn không lừa người ta được, phương thức không lạnh không nóng này không thể thỏa mãn đối
phương.
Không biết qua bao lâu, Lí Cẩn hơi cúi người xuống, động
tác đột nhiên nhanh hơn, hơi thở ồ ồ phả trên người anh, tiếp đó động
tác ngừng lại; Chu Sĩ Tranh nhất thời cảm giác được một dòng chất lỏng
ấm áp đặc sệt từ từ lấp đầy nơi bị tiến vào, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
……….cuối cùng đã xong.
Cho dù lúc ban đầu là anh đề nghị làm chuyện này, nhưng tới lúc này Chu Sĩ Tranh vẫn không thể kìm lòng được mà thở nhẹ một hơi.
Tự mình trải qua cảm giác này, anh thật sự rất khó tưởng tượng, Lí Cẩn rốt cuộc làm sao để cảm nhận được khoái cảm. Lúc trước cho dù không đụng
chạm vào hạ thân của đối phương, khi anh tiến vào Lí Cẩn lại có vẻ rất
có cảm giác, phảng phất như rất thích thú, Chu Sĩ Tranh thật khó có thể
hiểu được.
Bất đồng với Lí Cẩn, khi nằm ở vị trí bên dưới, anh
không cảm nhận được nhiều khoái cảm lắm, mặc dù lúc được đối phương dùng tay vuốt ve thực sự có chút cảm giác thoải mái, nhưng sau đó, bị tiến
vào, loại khoái cảm này cơ hồ liền tan thành mây khói.
Nơi đó đã
sớm đau đến chết lặng, cũng không biết có bị thương hay không. Bất quá,
cho dù bị thương cũng trong phạm vi có thể chịu đựng được…….. dù sao,
đây cũng là chuyện chính anh yêu cầu.
“Sĩ Tranh……” Tiếng nói Lí Cẩn từ phía trên truyền tới.
“Ân?” Anh ngẩng mặt lên.
“Anh…… có sao không…….” Đối phương có chút chần chờ hỏi.
“Không sao.” Anh nhìn đối phương, không biết có phải ảo giác hay không, anh
cảm thấy trong mắt Lí Cẩn dường như có một tia áy náy khó cảm nhận: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Không chờ anh nói xong, đối phương đã lập tức nói: “Em đi lấy khăn.”
Tuy rằng đã xong, bất quá anh cũng không hỏi Lí Cẩn có cảm nhận thế nào, có những việc quan sát cũng có thể biết được. Đối phương tựa hồ vì anh căn bản không đạt được khoái cảm có chút không vui, chân mày nhíu chặt, vẻ
mặt cũng khó miêu tả được, không giống như cao hứng, cũng không giống
mất hứng, thần sắc này rất khó dùng một từ để hình dung.
Bất quá, cơ thể tuy rằng đau đớn, nhưng tựa hồ cũng không bị thương, Chu Sĩ
Tranh biết điều này không khỏi thở nhẹ. Đơn giản kiểm tra qua cơ thể,
Chu Sĩ Tranh mệt mỏi chỉ trong một vài giây liền thiếp đi.
Lí Cẩn cầm tới một cái khăn sạch sẽ, động tác cẩn thận, vô cùng nhẹ nhàng thay anh lau chùi cơ thể, cảm nhận cơ thể ấm áp một trận, thần kinh nhanh
chóng thả lỏng, Chu Sĩ Tranh nằm ngửa trên sô pha, nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.
“Cậu….. có chuyện gì vậy?”
Chu Sĩ Tranh có chút mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó ngẩn đầu nhìn người trước mặt, có chút hoang mang hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Đối phương ngừng một chút, do dự nói: “Lúc nãy tôi không cẩn thận thấy được trên người của cậu….. đều là vết thương.”
“Không có gì.” Cậu nói.
Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng phát hiện ra, nơi này chính là một góc sân vận
động, cách đó không xa là bể bơi, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuyên
qua lớp cửa sổ chiếu rọi khắp nơi, cả bể bơi tràn ngập quang mang, óng
ánh chói mắt. Thiếu niên trước mặt chỉ mặc một cái quần bơi, thân hình
rắn chắc thon dài, còn cậu thì đang mặc đồng phục.
Cậu đột nhiên
nhớ lại, chính mình đã nói dối là bị cảm mạo để không cần xuống nước
trong tiết học bơi. Thật ra không phải bởi vì chán ghét bơi lội, mà vì
chính mình không thể để lộ cơ thể. Nếu như cởi đồng phục ra, những vết
thương trên người sẽ bị nhìn thấy; tuy rằng những miệng vết thương dữ
tợn vốn cũng đã khép lại, nhưng những dấu vết vẫn còn rất rõ,