
g việc, đối phương hẳn là muốn về nhà một
chuyến hơn.
“Không sao.” Chu Sĩ Tranh nhìn Lí Cẩn, trong một lúc
không biết nên hình dung tình tự đang nảy lên trong lòng thế nào, nhưng
anh vẫn mạnh mẽ đè ép nó xuống, duy trì vẻ ngoài bất động thanh sắc:
“Xong lễ trở về là được.”
Thế là, trước giao thừa một ngày, Lí Cẩn đón xe lửa rời đi.
Đối phương cứ như vậy ly khai………..
Nhìn bóng dáng cao gầy kia, trong lòng Chu Sĩ Tranh nổi lên một trận buồn bả.
Anh tiễn Lí Cẩn tới nhà ga xong cũng không vội về nhà, ngược lại lái xe đi
mua mấy chai rượu vang cùng ít thức ăn sau đó mới trở về. Lí Cẩn không
ở, căn nhà này lại đột nhiên trở nên trống rỗng, anh chưa bao giờ biết,
thiếu bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, hoặc ở phòng khách xem TV, căn
nhà lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy.
Cũng có thể, anh đã
quen có Lí Cẩn trong cuộc sống; sau khi đối phương rời đi, tuy rằng chỉ
trở về cuộc sống một mình trước kia, nhưng ngược lại anh lại không quen.
Đêm nay, Chu Sĩ Tranh uống một ít rượu, chìm đắm bên trong men say, cuối
cùng cũng có thể tạm thời quên đi mọi việc, nặng nề ngủ.
Buổi sáng cách một ngày Lí Cẩn rời đi, Chu Sĩ Tranh không muốn dậy sớm.
Trên giường tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở của người kia, làm anh có loại ảo giác đối phương không hề rời đi, thế là sau khi thức dậy, anh lại nằm
trên giường cả buổi sáng.
Tuy rằng biết đây bất quá chỉ là lừa
mình dối người, bất quá Chu Sĩ Tranh cũng chỉ có thể làm như vậy để tiêu khiển giúp chính mình thoát khỏi trống rỗng. Lí cẩn trước giao thừa một ngày rời đi, đại khái khoảng một tuần sau mới trở về, trong khoảng thời gian này, anh phải sống một mình.
Chu Sĩ Tranh ngồi dậy đi rửa
mặt, tùy tiện ăn chút gì đó cho bữa sáng. Bởi vì là kỳ nghỉ nên anh thật sự không có việc gì để làm, đoạn thời gian này trong quá khứ, những
ngày nghỉ cơ hồ đều cùng Lí Cẩn vượt qua trên giường, đột nhiên nhàn
rỗi, anh có chút nhớ lại khoảng thời gian trước kia khi sống một mình,
anh thường làm gì.
Tùy tay bật TV, nhìn thấy bộ phim truyền hình
Lí Cẩn thường xem, Chu Sĩ Tranh buông điều khiển. Tuy rằng không hiểu
thứ này có gì hay, nhưng không biết vì sao, Lí Cẩn tựa hồ lại rất thích, thế là Chu Sĩ Tranh xem như đang tiêu phí thời gian, ngồi xem phim
truyền hình,
Hôm nay chính là giao thừa, Chu Sĩ Tranh mở tủ lạnh
tùy ý tìm kiếm gói bánh mì nướng trong tủ lạnh, coi như là bữa tối. Ban
đêm, bên ngoài vang lên tiếng bắn pháo hoa, có vẻ rất náo nhiệt, Chu Sĩ
Tranh tắt TV trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau chính là mùng một, đối với Chu Sĩ Tranh mà nói nó hoàn toàn không có gì khác biệt với bình thường.
Buổi chiều, khi Chu Sĩ Tranh đang ở trong phòng ngủ trưa, trong khi mơ mơ
màng màng, hình như nghe thấy có tiếng động, nhưng anh cũng không để ý,
còn tưởng là âm thành từ bên ngoài truyền tới. Sau khi tỉnh lại, anh vừa xuống lầu thì thấy Lí Cẩn vốn nên ở ngoài lúc này đang bận rộn trong
phòng bếp, hình như đang chuẩn bị bữa tối.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, lần đầu tiên cảm nhận chính mình có chút nói không nên lời: “Em……..”
“Em đã trở về.” Lí Cẩn cũng không quay đầu lại tiếp tục cắt đồ ăn, giọng
điệu thoải mái nói: “Anh đi tắm trước đi, bữa tối còn chờ thêm chút
nữa.”
Chu Sĩ Tranh kinh ngạc quay trở về phòng, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Rõ ràng mình đã nói đối phương có thể xong kì nghỉ đông hãy trở về, vì cái gì Lí Cẩn chỉ ở nhà hai ngày? Chẳng lẽ Lí Cẩn căn bản không nghĩ quay
về nhà? Hay là, khi trở về bởi vì mình mới quay trở lại…………
Anh nghĩ mãi cũng không thông.
Tuy rằng trong lòng quả thật vì thế mà cảm thấy vui vẻ, nhưng quan trọng
hơn việc đó, anh càng để ý tới lí do vì sao Lí Cẩn về nhà có hai ngày đã trở lại.
Bời vì trong quá khứ từng quen biết, Chu Sĩ Tranh biết
rõ chuyện gia đình của đối phương, cùng với chuyện cha mẹ mình li dị
hoàn toàn bất đồng, nhà Lí Cẩn thực sự là một gia đình bình thường vô
cùng ấm áp, vì thế anh lại càng khó hiểu lí do Lí Cẩn đột ngột quay lại.
Nhưng mà, hết thảy cũng không phải giả, ngồi trên bàn ăn vừa ăn bữa tối nóng
sốt, Chu Sĩ Tranh cuối cùng có thể khẳng định, đối phương thực sự đã
quay lại. Tuy rằng vẫn ôm chặt nghi vấn về chuyện này, nhưng trước khi
anh hỏi, Lí Cẩn đã tự mình nói ra.
“Cha mẹ em thừa dịp nghỉ đông
đã xuất ngoại đi du lịch, vì thế khi em trở về chỉ cùng bọn họ ăn cơm
tất niên, hôm sau liền quay lại.” Đối phương bình tĩnh nói.
Thì
ra là thế, thừa dịp nghỉ đông đi du lịch, nhưng mà đó đúng là một cách
để tiêu thời gian……. tinh quang chợt lóe lên trong đầu Chu Sĩ Tranh.
“Em thích suối nước nóng không?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
Lí Cẩn rõ ràng bị câu hỏi bất thình lình làm có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, trả lời anh: “Thích, sao thế?”
“Thừa dịp nghỉ đông, chúng ta đi tắm suối nước nóng.” Chu Sĩ Tranh nhìn cậu.
Lí Cẩn sửng sốt một chút liền mỉm cười.
“Tốt.”
Bởi vì là năm mới, nên khách du lịch rất nhiều, Chu Sĩ Tranh phải gọi điện
nhờ một người quen mới có thể đặt được phòng. Tối hôm nay, Chu Sĩ Tranh
phá lệ nhiệt tình, so với bình thườn